Chương 10.1: Nội tâm

Bùi Diệu tắm rửa rồi thay quần áo ở nhà, lúc trước khi ở lại bệnh viện cùng Dư An, y tá dọn dẹp đã cất chúng trong tủ quần áo treo cùng với quần áo của Dư An.

Anh không hề kiêng dè mà cởϊ qυầи áo trước mặt Dư An, cởi bỏ cà vạt, cởϊ áσ sơmi, thân thể cường tráng cân xứng lộ ra trong không khí, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp tản ra hormone.

Dư An nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay lại dừng lại, cậu nhìn thẳng, dư quang khó tránh khỏi mà quét qua.

Theo lý thuyết bọn họ là vợ chồng, không cần so đo việc nhỏ này, nhưng bọn họ không phải là vợ chồng thật, cầm một tờ giấy kết hôn rồi bồi dưỡng cảm tình, giữa họ có một khoảng cách mông lung, khiến mọi việc đều trở nên ái muội mơ hồ.

Dư An uống một ngụm nước miếng, khi Bùi Diệu thay áo ngủ xong, ngón tay cũng bắt đầu cử động lần nữa.

Alpha đi tới, trực tiếp khép máy tính lại, không chút thắc mắc nói: “Nên nghỉ ngơi rồi.”

Dư An nhìn thời gian, “Còn chưa tới 10 giờ.”

“Vừa rồi tôi đã nói không được quá mười giờ.” Bùi Diệu thu máy tính của Dư An, chỉnh đèn ngủ về mức thấp nhất rồi hạ giường xuống.

Dư An ngăn cản, nói: “Tôi muốn đi toilet trước.”

Bùi Diệu ngừng động tác, xốc chăn lên tính ôm cậu đi.

“Chờ đã.” Dư An ấn cánh tay người đàn ông, “Tôi……”

Bùi Diệu hỏi: “Còn thẹn thùng?”

“……” Dư An ban đầu cũng không nghĩ tới phương diện này, bị hỏi như vậy mới nhớ tới tình cảnh mấy ngày trước trong WC, có chút xấu hổ, “Hôm nay bác sĩ nói tôi có thể xuống giường thử đi lại, ban ngày tôi không đi, lo mẹ không đỡ được tôi.”

Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua Alpha, “Tôi muốn xuống giường đi thử, anh có thể ……”

Bùi Diệu nắm lấy cánh tay Dư An, bàn tay to lớn cầm lấy cánh tay gầy yếu của Omega, “Thử xem.”

Dư An đặt hai chân xuống đất, được Bùi Diệu nâng đứng lên, cậu đã lâu không đi lại, mặc dù bác sĩ có nói cần xoa bóp để duy trì sức sống cơ bắp, nhưng vẫn có dấu hiệu teo cơ.

Vết sẹo trên đùi dài đến mười lăm centimet, hơn nữa bên trong vẫn được cố định bằng ghim thép, cho dù bác sĩ nói được, nhưng do yếu tố tâm lý, Dư An vẫn cảm thấy đau âm ỉ.

Cậu vừa đứng lên đầu gối đã mềm nhũn, may mắn được người đàn ông ôm eo mới không ngã xuống.

Nhưng cứ như vậy cậu hoàn toàn dựa vào ngực Alpha, mùi sữa tắm hoà với tin tức, mùi đàn hương thoang thoảng hoà với mùi bạc hà sảng khoái, trên người bọn họ đều có mùi hương giống nhau.

“Chậm một chút, đừng vội.” Giọng nói trầm thấp của Bùi Diệu vang lên trên đỉnh đầu Dư An.

Bọn họ gần nhau đến mức, Dư An có thể cảm nhận được l*иg ngực rung động khi anh nói chuyện.

Dư An thật cẩn thận mà mại chân, đi bước một dịch, Bùi Diệu phối hợp cậu tiết tấu chậm rãi sau này lui.

Nằm trên giường quá lâu, mỗi bước đi đều trở nên rất khó khăn, từ giường bệnh đến toilet cũng chỉ hơn mười mét, Dư An lại mệt đến toát mồ hôi.

Bùi Diệu giữ cánh tay Dư An, nói chuyện với cậu để phân tán sự chú ý: “Đã thô hơn trước, xem ra tập luyện có hiệu quả.”

Dư An nhìn chân mình, ừ một tiếng, “Bác sĩ nói chỉ cần sử dụng bình thường, sẽ khôi phục như thường.”

Trên cánh tay Omega có những vết sẹo lớn nhỏ, Bùi Diệu hỏi: “Sau khi xuất viện có thể đi làm phẫu thuật xoá sẹo.”

Dư An dừng lại thở hổn hển, hiếm khi nói đùa: “Anh để ý?”

“Em còn phải chơi đàn,” Bùi Diệu nói, “Nếu không sau này em lên sân khấu, người khác sẽ nhìn vào tay em.”

Khi cơ thể hồi phục, tâm trạng của Dư An cũng điều chỉnh lại, “Hiện tại còn chưa biết có thể hồi phục như thế nào.”

Bùi Diệu giúp Dư An lau mồ hôi trên trán, “Nhất định có thể.”

Dư An nhìn về phía Alpha, mỉm cười đáp lại, tiếp tục cất bước đi về phía phòng vệ sinh.

Đối với người bình thường chỉ đi mất vài giây, Dư An lại đi mất hai phút, đứng trước bồn cầu còn thở hổn hển, khi chuẩn bị cởϊ qυầи, cậu quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Bùi Diệu nghiêng mắt đối diện với tầm mắt của Omega, “Thế nào?”

“……” Dư An muốn rút tay về, “Anh có thể đi ra ngoài.”

“Không phải lần đầu tiên, thẹn thùng cái gì?”

Alpha càng nói bình tĩnh bao nhiêu, mặt Omega càng đỏ.

Dư An còn chưa mở miệng, Bùi Diệu lại nói: “Không phải muốn bồi dưỡng cảm tình sao? “

“……” Dư An ổn định cảm xúc, “Là anh đơn phương muốn bồi dưỡng, tôi không đồng ý.”

Bùi Diệu nói: “Không đồng ý tôi cũng không ra ngoài.”

Dư An không còn cách nào khác, cả đoạn đường di chuyển đã nghẹn đến hoảng, có mạnh miệng cũng không gấp bằng nhu cầu sinh lý, cậu chỉ có thể đi tiểu trước mặt người đàn ông lần nữa.

Tiếng nước tí tách tí tách ngưng hẳn, Bùi Diệu đưa khăn giấy cho cậu, giải thích một câu: “Tôi không thấy gì cả.”

“……” Dư An nói không nên lời cảm ơn, không hé răng.

Khi rửa tay, Bùi Diệu lại nói một câu: “Nhưng nhìn cũng là hợp pháp.”

Ngữ khí bình tĩnh thong dong, chỉ đơn giản đang trần thuật sự thật.

Dư An ngẩng đầu, trong mắt có chút xấu hổ buồn bực, nhìn gương mặt bình ổn của người đàn ông trong gương.

Alpha không thấy mình nói sai, hỏi lại: “Hửm? “

Sau đó Dư An vẫn không nói chuyện, được đưa trở lại giường, sau đó mép giường trầm xuống, Bùi Diệu ngồi xuống theo, bắt đầu giúp cậu mát xa cánh tay.