Chương 20: Chương 20

Nói cho cùng, Lục Hà Dương không còn là một cậu bé mười bảy tuổi, có muốn khen dũng khí của cậu cũng chẳng có gì để khen. Anh không thể đứng dậy được sau khi bị ngã xuống mặt băng, cũng không thể nắm chặt tay đối phương sau khi bị lừa dối, không thể đưa chiếc ô màu cam dưới cơn mưa xối xả, và nói với người ấy rằng: “Hãy về sớm”.

Hai người sớm đã không còn nhà.

Nếu tất cả những gì trước đây Lục Tuần làm đều là vì gia đình, hai người bọn họ có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, nhưng hiện tại bây giờ, bọn họ là cái gì?

Năm phút sau khi Lục Tuần rời đi, mưa như trút nước, sấm chớp rền vang.

Mùa hè, lại là mùa hè.

Mùa hè chết tiệt này. Bọn họ gặp nhau vào mùa hè, chia xa vào mùa hè, sinh ly tử biệt cũng vào mùa hè.

Lục Tuần đứng trong góc, dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi nhìn những hạt mưa rơi xuống như hạt trân châu trên rèm cửa, hạt mưa từ mép ô của người đi đường nhỏ xuống ướt vai, một giọt nước từ cổ áo trượt xuống cổ cậu.

Lục Tuần hơi co người lại, cố gắng hết sức đưa tầm mắt bị màn mưa làm mờ đi đến một nơi xa hơn.

Lục Hà Dương đã không ra ngoài để tìm cậu.

Được, được lắm.

Trong không khí ẩm ướt, Lục Tuần hút một điếu thuốc, vị đắng từ đầu lưỡi truyền đến l*иg ngực, cậu bóp nát tàn thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

"Gặp ở chỗ cũ."

Quán bar Thâm Lam là tài sản của nhà họ Từ, có tất cả hai tầng, tầng một là đại sảnh và sàn nhảy, tầng hai là phòng riêng, nhưng đằng sau sự hối hả náo nhiệt suốt đêm và ánh đèn rực rỡ này có một tầng hầm ít ai biết đến tồn tại trong quán bar này.

Tầng này chỉ dành cho những người được mời, không phải ai cũng có thể ra vào đây.

Lục Tuần đẩy mở cánh cửa giấu kín ở tầng hầm quán bar Thâm Lam, gần đây cậu là khách quen của quán, nhưng người phục vụ không biết rốt cuộc cậu là vị khách quyền quý nào? Bởi vì cậu chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường, thậm chí trông còn rẻ tiền. Tuy khuôn mặt cậu khôi ngô tuấn tú, dáng người cũng rất đẹp, nhưng bộ quần áo của cậu vẫn không hợp với những bộ âu phục và hàng hiệu xa xỉ ở nơi đây.

Nhưng ông Từ đã đặc biệt thông báo, bắt buộc phải đối xử cẩn thận với cậu.

“Thưa cậu, cậu có cần tôi mang khăn khô đến cho cậu không?” Người phục vụ thấy Lục Tuần bị mưa làm cho ướt sũng.

"Không cần. Dẫn đường đi."

Người phục vụ nghe lời xoay người đi, dẫn Lục Tuần đi vào sâu bên trong. Trên hành lang được treo những bức tranh nổi tiếng, ánh đèn mờ ảo, có mùi thơm quyến rũ xen lẫn mùi rượu và thuốc lá còn sót lại. Bởi vì cách âm quá tốt, cho nên toàn bộ hành lang chỉ vang vọng tiếng bước chân của hai người. Vào lúc Lục Tuần sắp mất kiên nhẫn, người phục vụ dừng lại trước căn phòng có số B121, gõ cửa hai cái, rồi chậm rãi mở cửa.

"Tôi cứ nghĩ rằng cậu cần thêm thời gian cân nhắc." Từ sau ghế sô pha đặt trong góc tường mờ ảo, một bóng người xuất hiện, khoanh chân, giữa ngón tay kẹp một điếu xì gà còn bốc khói, ngón tay cái cầm một viên hồng ngọc, bên cạnh chân là một cây gậy đen. Ông ta nheo mắt nhìn Lục Tuần đang đi vào từ nơi ngược sáng.

“Đề nghị của Tổng giám đốc Từ có nhiều lợi ích như vậy, tôi không cần phải suy nghĩ nhiều.” Lục Tuần khẽ vuốt cằm, nghiêng người ngồi xuống ghế sô pha, thản nhiên như ở nhà mình.

Từ Giản Trung là người đứng đầu ngành vận tải đường bộ trong nước, một nửa ngành bất động sản của thành phố Gia Hữu là của ông ta. Lục Tuần có thể ngồi đây nói chuyện với ông ta, cũng là cho Lục Tuần một cái thể diện. Nếu như không phải một năm trước ông ta bị kẻ thù làm cho tàn phế, công việc làm ăn bị ảnh hưởng, căn bản là ông ta không cần phải ngồi đây thương lượng điều kiện với một tên vô danh tiểu tốt.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Lục Tuần, đôi mắt xám đen của Từ Giản Trung hiện lên ý cười, nếp gấp dưới mắt vẽ ra một đôi tằm nằm xinh đẹp.

"Tốt lắm, cậu Lục là người rất thức thời, có thể cùng hợp tác với người như cậu Lục đây là may mắn của tôi."

“Nhưng tôi vẫn có một điều kiện.” Lục Tuần nói.

"Ồ? Cậu cứ nói đi, đừng ngại." Từ Giản Trung nhướng mày rất hứng thú.

"Trước khi kế hoạch bắt đầu, hãy chuẩn bị cho tôi một ngôi nhà an toàn."

“Chuyện này không khó.” Từ Giản Trung lộ ra nụ cười khoan thai, rít một hơi xì gà: “Nhưng tôi hy vọng cậu Lục có thể nhanh chóng hiểu ra, ai mới là người mà cậu nên quan tâm, đừng lãng phí thời gian quý báu trên những người không đáng."

Lục Tuần nghiến răng, siết chặt hai tay trên đầu gối.

"Vì thành công mà chúng ta có được dễ như trở bàn tay, và vì tương lai tươi đẹp, hoa lệ sau này." Từ Giản Trung cầm chiếc cốc trên bàn lên, nói với Lục Tuần: "Cheers."

Lục Tuần cầm ly rượu trong suốt lên, nhìn thứ chất lỏng màu nâu cam lắc lư bên trong, một ngụm uống cạn.

Rượu mạnh đốt cháy cổ họng, đốt cháy luôn cả trái tim cậu.