Chương 10

Lục Tuần cười lạnh: "Tôi mang cơm đến cho anh trai, sợ anh ấy không quen ăn đồ ăn trong nước, đáng tiếc không biết sẽ gặp được cô Cam, nếu biết thì tôi đã nấu nhiều hơn."

Bốn chữ "đã nấu nhiều hơn" được phát ra một cách nặng nề, nghiến răng nghiến lợi đánh úp về phía Lục Hà Dương.

"Cô nhìn xem, anh ấy gầy đi nhiều sau khi ăn cơm ở căng tin." Lục Tuần vừa nói vừa duỗi tay ôm lấy eo Lục Hà Dương, khuôn mặt thản nhiên đưa tay véo mạnh eo anh một cái qua lớp áo sơ mi.

Sau lớp kính cận, Lục Hà Dương nheo mắt chịu đau, vành tai đỏ bừng.

Cam Đường cười nói: "Hai người thật đúng là anh em tốt, đáng tiếc tôi là con một, không có anh em."

“Chúng tôi đúng là…” Lục Tuần cười chế giễu, nhếch môi lặp lại câu nói: “Anh em tốt.”

Mười năm chẳng thèm quan tâm, mai danh ẩn tích, vừa trở về đã đưa cậu lên giường, anh coi cậu là cái gì?

Là anh em tốt?

"Đúng rồi, thầy Lục. Thứ sáu tuần này có một bữa tiệc tối do văn phòng trường tổ chức, mục đích là để chào đón các giáo viên mới đến trường vào sáu tháng cuối năm. Anh là nhân tài cốt cán, nhất định phải đến uống một chén."

Lục Hà Dương mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Bên hông anh lại nhói lên một cái.

Lục Hà Dương quay đầu nhìn Lục Tuần đầy khıêυ khí©h, nhưng ngoài miệng lại nói với Cam Đường: "Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Lục Hà Dương là cái đồ hèn nhát, ở trên giường thì mềm như nước, ngày bình thường cũng không chống đối.

Nhưng khi cừu non bị ép, chúng cũng sẽ dùng sừng để đánh người.

Lục Tuần mang theo nỗi tức giận đến lúc ăn cơm tối mà vẫn không thể tiêu tan. Lục Hà Dương về nhà ăn tối như đã hứa, nhưng điều đó vẫn không thể làm Lục Tuần hài lòng.

Lục Tuần ăn cơm xong trước, chống cằm nhìn Lục Hà Dương, món sườn xào chua ngọt rất ngon miệng, xì dầu có màu đẹp mắt, dính lên đôi môi bóng loáng của Lục Hà Dương.

"Anh nhất định đi dự buổi tiệc tối thứ sáu sao?" Lục Tuần hỏi.

Lục Hà Dương đang định khen đồ ăn ngon, nhưng nghe câu hỏi của Lục Tuần, anh nuốt lời khen xuống giữa chừng.

"Tại sao lại không chứ?" Lục Hà Dương lau miệng: "Vì tôi đã quay về Trung Quốc để phát triển sự nghiệp, cho nên cần phải xây dựng mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp của mình."

“Cậu đừng giống như trẻ con thế.” Lục Hà Dương đặt bát đũa xuống.

“Anh cho rằng tôi gây sự vô cớ sao?” Lục Tuần nheo mắt lại nguy hiểm.

Lục Hạc Dương đứng lên: "Không có."

Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Tôi cảm thấy cậu rất ấu trĩ."

Bàn ăn bị xê dịch, Lục Tuần đột ngột đứng dậy, vươn người qua bàn ăn túm lấy cổ áo anh.

"Tôi ấu trĩ?"

Lục Hà Dương chống hai tay vào mép bàn, sau cổ bị ghìm đến đỏ ửng, đành phải nghiêng người về phía đối phương. Anh ngước đôi mắt sau cặp kính lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lục Tuần, mặc cho cậu nổi điên.

“Có lúc nào tôi không đi theo sau dọn dẹp cho anh không?” Lục Tuần trừng mắt nhìn anh: “Hả?”

"Anh có bao giờ nghĩ, quán tạp hóa bên cạnh trường Trung học số 1 hết lần này đến lần khác bị mất cắp, nhưng tại sao họ lại không báo cảnh sát không?"

"Anh ôm bạn gái của Cẩu Xán Duệ, nhưng tại sao những tên côn đồ ở trường Trung học số 3 kia không đến xử lý anh?"

"Anh muốn trở thành một đứa con trai ngoan của Lục Bỉnh Văn, được, tôi giúp anh."

"Tôi kỳ quái, cố chấp còn anh thì ngoan ngoãn, hiểu chuyện."

"Nhưng tửu lượng của anh như thế nào, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ? Vào lễ tang của Lục Bỉnh Văn, anh chỉ uống một chai bia mà đã dở khóc dở cười. Đêm hôm đó tôi đến tìm anh, tôi đã uống ba ly vodka ở quán bar Thâm Lam, còn trộn thêm cả rượu Gin uống không vấn đề gì."

"Bây giờ anh còn nói tôi ấu trĩ?"

"..." Con ngươi Lục Hà Dương động đậy, đồng tử giãn ra, vẻ mặt lạnh lùng không thể phá vỡ của anh bắt đầu xuất hiện vết rạn.

Anh ngạc nhiên nhìn Lục Tuần.

Đột nhiên cổ anh được buông lỏng, Lục Tuần buông tay, chán nản ngồi phịch xuống ghế.

Lục Hà Dương có những bí mật dơ bẩn.

Anh luôn nghĩ rằng đây là bí mật của riêng anh, nhưng không biết từ khi nào mà Lục Tuần lại biết được điều đó.

Đó là vào mùa hè năm lớp mười một, Lục Hà Dương đã chuyển đến trường Trung học cơ sở số 1 thành phố Gia Hữu được một năm, nhưng chưa bao giờ anh đi học cùng với Lục Tuần. Lục Tuần luôn vội vàng đi học trước để đi cùng với đám bạn xấu.

Trình Đông Húc là bạn thân nhất của Lục Tuần, đối với cậu ta mà nói, Lục Tuần không cần giữ bí mật về mối quan hệ giữa cậu với Lục Hà Dương. Sau khi cậu ta nghe Lục Tuần nói về ý định du học của Lục Hà Dương, và chuyện vợ chồng Lục Bỉnh Văn sẵn lòng chi tiền vì chuyện này, cậu ta ôm lấy cổ Lục Tuần, nói liến thoắng bất bình thay cho cậu.

"Chuyện này mà mày cũng nhịn được sao?"

"Tao có thể làm gì đây? Dù sao tao cũng chỉ là con nuôi, còn anh ta là con đẻ. Người ta danh chính ngôn thuận còn tao chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách." Lục Tuần nhún vai.