Suy nghĩ lơ lửng lại được kéo trở về, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trước mặt vẫn trầm mặc như trước.
Tưởng Việt bình tĩnh nói: “Tìm một người phụ nữ để kết hôn đi, chỉ cần mày kết hôn, coi như trong lòng mày còn ôm ảo tưởng, với tính cách của Nguyệt Lượng tuyệt đối sẽ không làm tiểu tam, càng không muốn tiếp nhận một người đàn ông đi bước nữa. Từ đây, mày và nó cũng chỉ có thể là anh em.”
Ông ta muốn cắt đứt một tia may mắn cuối cùng của anh.
Hai bố con cũng hiểu nhau rất rõ, bầu không khí trong phòng làm việc càng trở nên trầm trọng kìm nén.
Sau một hồi trầm mặc, Tưởng Kiêu ngước mắt, vẻ mặt kiên quyết: “Con không thể nào cưới người đàn bà nào khác.”
Nếu không phải là cô thì hôn nhân của anh không có chút ý nghĩa nào.
Tương Việt chậm rãi nhìn vào đôi mắt màu xanh lục của anh, từ trong đó đọc ra một loại kiên định và chống cự không tiếng động, thế nhưng sắc thái bên trong lại quen thuộc như vậy.
Hồi lâu, ông than thở: “Mày thực sự cực kỳ giống mẹ mày.”
Mi tâm Tưởng Kiêu khẽ động một cái, lúc sau, lại nghe ông ta tiếp tục nói:
“Xinh đẹp như vậy nhưng lại…”
Ngu xuẩn.
Ông không thốt hai chữ này ra khỏi miệng, nhấp một miếng nước trà: “Dưa ép thì không ngọt, nếu mày không định kết hôn thì tao cũng sẽ không ép mày. Có điều…”
Hơi dừng lại, ông ta nâng mí mắt lên nhìn thẳng về phía trước: “Mày tốt nhất nên bỏ tất thảy những ý niệm không nên có, nếu không tao cũng không ngại rêu rao thân phận của mày. Mày thích con bé đó tới vậy, chắc không hy vọng mày và nó cũng trở thành đề tài nói chuyện cười trong miệng người ngoài đâu nhỉ?”
Đúng như dự đoán, lời này vừa thốt ra, gương mặt người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện lạnh đi trông thấy.
Trong lòng Tương Việt bật ra một tiếng cười lạnh.
Xem này, đứa con trai này giống ông mà lại không giống ông.
Yêu, cái thứ này quả thực cực kỳ nực cười.
Nó khiến cho một người vốn dĩ nên hoàn mỹ không chút sứt mẻ biến thành lo được lo mất, ngu xuẩn mất đi khả năng phán đoán.
“Được rồi, mày đi ra ngoài đi.”
Tương Việt khoác tay, để lộ nụ cười không lạnh không nhạt: “Dù sao thân thể này của tao sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Hai mươi năm sau, con của Nguyệt Lượng cũng có thể gọi tao là ông rồi cũng nên, đến lúc đó nếu như mày vẫn chưa từ bỏ ý định, tao nhắm mắt cũng không can thiệp được nữa.”
Tưởng Kiêu chậm rãi đứng lên, vẻ mặt không có chút dao động nào: “Bố, con đi làm việc.”
Tiếng bước chân bị cánh cửa ngăn lại bên ngoài, bên trong phòng làm việc nhanh chóng yên tĩnh trở lai.
Tương Việt nhìn cánh cửa bị đóng chặt kia, trong đôi mắt âm u thoáng lướt qua vẻ nuối tiếc.
Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu không nên mềm lòng đưa thằng nhóc này về nước.
- --
Buổi tụ họp của Âu Dương Hạo được tổ chức ở 70Club, một đám người trẻ tuổi ca hát, uống rượu, chơi trò chơi trong phòng bao, nam thanh nữ tú đều có.
Nam là bạn của Âu Dương Hạo, nữ là những cô nàng bọn họ đưa tới.
Một chai rượu mỗi người uống một chút, rất nhanh đã thấy đáy, bầu không khí bên trong phòng cũng náo nhiệt hẳn lên.
Có bạn thấy Âu Dương Hạo ngồi một mình, vỗ vai cậu ta một cái: “Một người ngồi thì có gì ý nghĩa đâu, để tao bảo bạn tao gọi hai cô bạn thân tới nhé? Bạn thân của cô ấy dáng dấp không tệ, da trắng mặt đẹp chân lại còn dài.”
“Không cần.” Âu Dương Hạo liếc nhìn dòng tin nhắn “đang trên đường” trên điện thoại, lắc đầu nói: “Hai người bạn của tao tới bây giờ.”
“Bạn tới thì tới thôi, ảnh hưởng gì đến việc gọi thêm mỹ nữ.”
Âu Dương Hạo còn định nói tiếp, cửa phòng bao đã bị đẩy ra.
Đi đầu là Tần Cửu tóc ngắn duỗi thẳng, cô quét một vòng trong phòng bao, tầm mắt rơi xuống mặt Âu Dương Hạo, gật đầu với cậu tỏ ý đã thấy, lại quay mặt nói với ra ngoài cửa: “Vào đi.”
Bấy giờ Tạ Thanh Di toàn thân áo đầm đen phối hợp với áo dệt kim hở cổ màu xám nhạt mới đi vào.
Cô tháo khẩu trang và mắt kính xuống, bên trong phòng bao trừ Âu Dương Hạo mặt mày hớn hở, những người khác đều vô cùng kinh ngạc, con ngươi găm thẳng lên trên người cô.
Trong này, những người biết thân phận thực sự của cô kinh ngạc vì tiểu công chúa nhà họ Tạ lại tới cuộc vui hôm nay.
Cũng có người không biết thân phận thực sự của cô lại kinh ngạc không biết ngôi sao lớn với cậu chủ nhà Âu Dương có quan hệ như thế nào?
Đương nhiên, nếu đã tham gia vào cuộc vui này, tất cả mọi người đều biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“A Cửu, Nguyệt Lượng, hai người qua đây đi.”
Âu Dương Hạo đứng dậy, chỉ chỗ trống ở ghế salon bên cạnh: “Ngồi bên này.”
Những người còn lại cũng tự động nhường chỗ theo, họ tò mò nhìn về phía hai người mới tới, nhất là cái vị Tạ Thanh Di nhìn rất kiểu cách kia.
Tạ Thanh Di và Tần Cửu vào ngồi cùng nhau, Âu Dương Hạo lại tiếp tục giới thiệu đơn giản những người khác với hai người.
Chào hỏi lẫn nhau nhưng không trò chuyện nhiều.
Tạ Thanh Di vừa mới chạy từ sân bay về, bụng còn đang đói, liền cầm cái xiên từ mâm hoa quả lên xiên lấy một miếng dưa hấu rồi đưa về phía miệng.
“Dưa hấu có lượng đường cao, không phải cậu muốn giảm cân hay sao?” Tần Cửu nhắc nhở.
Tạ Thanh Di giơ miếng dưa hấu lên, ăn cũng không được mà không ăn cũng không được, không khỏi oán hận: “Cậu nghiêm khắc quá à Tổng giám đốc Tần.”
Âu Dương Hạo gật đầu phụ họa: “Một miếng dưa hấu thôi mà, Nguyệt Lượng đã gầy như vậy còn giảm cân cái gì nữa?”
“Nghệ sĩ vào ống kính mập ra mười cân, cô ấy chuẩn bị tham gia show tuyển chọn nhóm nhạc nam, huấn luyện viên có một tiết mục nhảy mở màn, trang phục là may theo số đo, nếu béo lên mặc không vừa thì sẽ xấu hổ lắm.”
Tần Cửu cầm lấy dưa hấu trong tay Tạ Thanh Di, đưa cho cô một quả mâm xôi: “Từ từ ăn.”
Tạ Thanh Di cố làm ra vẻ than thở: “Ai da, tiểu thư cậu đúng là biết lấy mạng người khác mà.”
Âu Dương Hạo lặng lẽ nói với Tạ Thanh Di: “Nếu chị muốn ăn dưa hấu, đợi một lúc nữa em nghĩ cách thông não A Cửu, để chị tự nhiên ăn.”
Tạ Thanh Di cong mắt cười: “Không cần.”
Mấy người đang nói cười với nhau, đột nhiên có người đề nghị: “Nói chuyện qua lại nhiều không thú vi, chẳng bằng thừa dịp hôm nay có nhiều người chơi trò chơi chứ?”
Trò chơi trên bàn rượu chỉ có đơn giản mấy loại như vậy, kiệt tác nhất trong số đó không gì có thể bằng nói thật lòng hay mạo hiểm.
Thấy có người cầm bài này ra, Tạ Thanh Di không nhịn được liếc một cái, trò này đã bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn chơi cơ chứ.
Đổi thành ngày thường, cô khẳng định không tham gia nhưng nay lại là tiệc chia tay Âu Dương Hạo.
Vì giữ mặt mũi cho Âu Dương Hạo, Tạ Thanh Di cũng ngồi bên cạnh bàn, quyết định phật hệ tham gia một chút.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, ban đầu vẫn còn tốt, toàn là người khác bị phạt, cô ngồi bên cạnh ăn dưa xem cuộc vui còn cảm thấy rất vui vẻ.
Cho đến khi cô thua.
Tạ Thanh Di: “…?”
Cái vận may rách rưới gì đây.
Mặt cô đầy sự cạn lời, cô không nói gì bỏ bài lên bàn.
Người bên cạnh đồng loạt nhìn về phía cô, mang theo mấy phần mong chờ.
Dù sao cô cũng là người thần bí nhất bữa tiệc tối nay, vị nổi bật nhất, hấp dẫn ánh nhìn chăm chú từ mọi người nhất, bất luận là đại mạo hiểm hay nói thật lòng cũng khơi gợi sự mong đợi từ bọn họ.
“Nguyệt Lượng, chị chọn cái nào thế?”
Mặt Âu Dương Hạo cũng rất vui vẻ phấn khởi, bài hôm nay cậu đặc biệt yêu cầu chọn bản tình nhân, mỗi lá bài đều có liên quan tới tình cảm.
Trên bàn tiệc lại còn có một đống người xa lạ, Tạ Thanh Di đương nhiên sẽ không chịu nói thật lòng: “Chọn mạo hiểm đi.”
Vừa dứt lời, ngay tức khắc có người đưa thẻ đại mạo hiểm lên.
Tạ Thanh Di: “…”
Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cô đưa tay tùy tiện rút một tấm.
“Gọi điện thoại cho một người khác giới, nói thích người đó.”
Người chủ trì cầm thẻ lớn tiếng đọc hình phạt lên, tất cả mọi người trên bàn đều hưng phấn.
“Trời ơi, vận may của cô Tạ không tệ đâu, vừa chơi đã kí©h thí©ɧ như vậy.”
“Ha ha ha mau gọi, mau gọi đi!”
“…”
Khóe miệng Tạ Thanh Di hơi nhếch lên, giọng điệu lãnh đạm: “Không gọi, tôi uống rượu.”
Vừa nói, cô không chút do dự, uống liền lúc ba ly rượu.
“Uống rượu chẳng vui gì cả…”
“Ai thôi được rồi được rồi, rượu cũng uống rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”
Thất vọng thì thất vọng nhưng Tạ Thanh Di đã uống rượu nhận phạt rồi, mọi người cũng không thể nói gì được.
Cứ như vậy tiếp tục chơi đợt hai, Tạ Thanh Di lại thua lần nữa.
Lần này cô vẫn chọn đại mạo hiểm như cũ, một lần nữa rút ra thẻ…
“Gọi điện thoại cho một người khác phái, nói thích người đó.”
Khi người bên cạnh một lần nữa đọc trừng phạt trên mặt thẻ, đừng nói Tạ Thanh Di, ngay cả những người khác cũng có chút sững sờ.
“Trong đống bài này rốt cuộc có mấy lá như này chứ?”
Tạ Thanh Di cau mày, muốn cầm thẻ lên kiểm tra.
Người ngoài cũng không cản cô, đưa thẻ ra cho cô xem: “Hôm nay vừa mua một bộ mới, không đến nỗi lặp lại chứ?”
Vừa nói, vừa giơ tay tùy tiện bốc mất lá, mặt thẻ đều không bị lặp lại.
Có thể thấy đúng là vận may của Tạ Thanh Di có vấn đề.
Mắt thấy Tạ Thanh Di lại quét qua ly rượu trên bàn, Âu Dương Hạo vội vã kề sát tai cô: “Nguyệt lượng, chị gọi cho em là không cần uống rượu nữa.”
Tạ Thanh Di nhìn cậu một cái, cảm thấy cách này cũng được.
Những người bên cạnh nhìn thấy họ thì thầm liền phơi bày trò gian lận của họ:
“Ngoại trừ người trên bàn, chơi trò chơi đừng mong ăn gian.”
Âu Dương Hạo: “…”
Những người bạn này là trời sinh ngốc nghếch sao, hôm nay gọi bọn họ tới để làm gì, đã quên rồi sao!
Tạ Thanh Di: “…”
Tần Cửu ở bên cạnh lại nghĩ đến cái gì đó, cười hề hề tiến tới bên cạnh Tạ Thanh Di: “Không phải cậu muốn biết cảm giác của Bạc Thanh Trạch với cậu sao, thừa dịp này gọi điện hỏi thử đi? Nếu tình huống không ổn, chúng tớ sẽ ồn ào giải vây cho cậu ngay lập tức, cậu cũng sẽ không xấu hổ.”
Lời này khiến Tạ Thanh Di có chút rục rịch.
Thừa dịp chơi trò chơi này dò xét anh sao?
Thấy gương mặt trắng bóng của cô lộ ra đôi chút do dự, quần chúng ăn dưa xung quanh bắt đầu rối rít ồn ào lên: “Gọi đi gọi đi, dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà.”
“Đúng vậy đó, lần đầu cô đã uống rượu tránh phạt rồi, lần thứ hai lại rút được, xem ra bài này hữu duyên với cô.”
“Gọi đi, gọi xong chúng ta lại chơi ván tiếp theo.”
Cứ từng người từng người lên tiếng giật dây, Tạ Thanh Di rút điện thoại ra, yên lặng lật một số trong danh bạ.
Chú thích là một emoji biểu cảm: một cái đầu hồ ly.
Điện thoại vang lên tiếng tút tút.
Sau ba tiếng tút tút, đầu kia mới nhận điện thoại, một giọng nói vàng chìm ngọc lạnh truyền đến: “Alo.”
Là một giọng nam, hơn nữa nghe giọng liền có cảm giác đó là một anh đẹp trai.
Trừ Âu Dương Hạo sắc mặt hơi cứng đờ, cùng với Tần Cửu trợn mắt há mồm nghi ngờ nhân sinh, người ở đây đều lộ vẻ mặt hưng phấn.
Tạ Thanh Di khẽ mím môi, lên tiếng: “Là em.”
“Anh biết, gọi điện có việc gì?”
Bốn phía vẫn duy trì sự im lặng tuyệt đối, trong ánh mắt nhiệt tình, Tạ Thanh Di nghe được tiếng tim mình đập rộn rã không ngừng.
Thịch thịch thịch.
Dường như muốn nhảy ra từ l*иg ngực.
Bên kia thấy cô chậm chạp không lên tiếng, lại gọi thêm lần nữa: “Nguyệt Lượng?”
Giọng anh gần như vậy, chấn động màng nhĩ.
“Em có chuyện muốn nói với anh…”
Tạ Thanh Di nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Anh, em thích anh…”