Chương 25

Tổng giám đốc Từ à một tiếng: “Thế thì tổng giám đốc Tưởng thật là nghe nhiều biết rộng. Con ngựa này được nuôi ở sơn trang Vân Sam, mỗi ngày được hầu hạ ăn ngon uống tốt nhưng lại không cho ai cưỡi cả. Nghe nói con ngựa này tính tình nóng nảy, chỉ cho phép chủ nhân cưỡi, không cởi mở với người khác.”

Nói đến đây, ông ta lại nhìn bãi cỏ dưới lầu thêm mấy lần: “Hôm nay thật ra cũng kỳ lạ, ấy vậy mà lại dắt ra đây. À, tôi hiểu rồi, người thanh niên trẻ tuổi kia hình như là con trai độc nhất của chủ tịch Âu Dương nhỉ? Chẳng trách dắt Lance ra, hóa ra là để tán gái. Cũng không biết nữ sinh kia là tiểu thư nhà ai, đội mũ bảo hiểm nên cũng không thấy rõ cho lắm…”

Tưởng Kiêu im lặng đưa cafe lên nhấp một ngụm nhỏ, tầm mắt theo sát một người một ngựa dưới lầu kia.

Người ngoài không biết nhưng anh lại rất rõ ràng, chủ nhân của Lance từ trước đến nay vẫn luôn là Tạ Thanh Di.

Con ngựa giống Akhal-Teke vẻ ngoài ưu việt, khí chất cao quý, có được tiếng khen là “ngựa vàng” đó là món quà sinh nhật mà Tưởng Việt - bố anh - tặng cho Tạ Thanh Di năm cô tám tuổi.

Tưởng Việt tiêu ba mươi lăm triệu đô la Mỹ để mua con ngựa con đó, từ nước ngoài vận chuyển về trong nước bằng đường hàng không, để ở Bắc Kinh nuôi một đoạn thời gian.

Khi đó anh cũng rất thích con ngựa này, có một dạo đã từng nghĩ đó là phần thưởng mà bố tặng cho anh --

Năm đó lúc thi lên lớp anh đã đạt được thành tích cực kỳ xuất sắc, là học sinh ưu tú nhất trong trường tư thục quý tộc, còn lấy được cúp vàng Olympic Toán thế giới.

Mà khi anh đem cúp về nhà thì lại chẳng thấy ngựa con đâu nữa, anh mới chạy đến hỏi bố.

Bố lại nói: “Đó là quà sinh nhật của Nguyệt Lượng, mày dựa vào đâu mà nghĩ đó là quà cho mày?”

Dưới câu hỏi ngược lại bình tĩnh đó, anh á khẩu không trả lời được.

Anh không xứng.

Bất kể là khen thưởng, là quà, hay là sự yêu mến của bố.

Giờ nghĩ lại, anh khi đó vừa đố kỵ vừa ghen ghét cô gái nhỏ ở Thượng Hải xa xôi kia.

Có người sinh ra lung linh trong sáng, có được hàng nghìn hàng vạn sủng ái.

Có người lại sinh ra thấp kém nghèo hèn, không được chờ mong.



Cưỡi ngựa chạy một vòng lớn, trán Tạ Thanh Di ra một lớp mồ hôi mỏng.

Âu Dương Hạo xuống ngựa trước, nắm dây cương thay cô, lại giơ tay đỡ cô xuống ngựa: “Chậm một chút.”

Hai chân Tạ Thanh Di rơi xuống đất, bàn tay nhẹ vỗ về tông mao nhu thuận của Lance, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Lance của chúng ta thật ngoan.”

Lance dường như nghe hiểu lời của chủ nhân nhỏ, dùng đầu thân mật mà cọ cọ cô.

Lại chơi với Lance trong chốc lát, Âu Dương Hạo đưa cho cô một tờ khăn giấy:

“Lau mồ hôi đi, nắng trời gắt quá, chúng ta vào nghỉ tạm trước nhé?”

“Cũng được.”

Tạ Thanh Di lau mồ hôi, có phần không nỡ rời xa Lance, ôm đầu nó cọ cọ: “Bé ngoan, lần sau chị lại đến thăm em nhé.”

Xà nẹo một lúc nữa, hai con ngựa mới được nhân viên dắt về chuồng.

Thấy cô cứ quay đầu lại mãi, Âu Dương Hạo dịu dàng an ủi: “Chị yên tâm, Lance có chuyên gia chăm sóc, được chăm rất kỹ.”

Tạ Thanh Di thu hồi tầm mắt, thở dài: “Tên nhóc này kén chọn thật sự, sau biệt thự nhà chị có một khoảng đất trống rộng như thế mà nó lại ở không quen, chỉ quen phong thủy nơi này thôi.”

Âu Dương Hạo cười: “Chứ sao, dù sao nhà em cũng là nhà chị, nuôi ở đâu cũng thế thôi, nếu chị nhớ nó thì đến đây chơi đi.”

Hai người vừa nói vừa cười mà đi về hướng phòng nghỉ.

Tạ Thanh Di cưỡi ngựa xong thì người đầy mồ hôi, về phòng tắm rửa trước, thấy vẫn còn sớm thì lại đổi áo tắm đến bể bơi ở tầng cao nhất, bơi đua mấy vòng với Âu Dương Hạo.

Chơi mệt rồi, cô nằm trên ghế bãi biển nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng không biết là qua bao lâu, một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn vang lên bên tai, càng ngày càng đến gần.

Tạ Thanh Di cho rằng Âu Dương Hạo đi lấy đồ uống đã quay lại, cái tên này gần đây mê mẩn điều chế cocktail, nhất định phải thể hiện tài năng cho cô xem.

- -

“Chế xong rồi à?”

Cô cũng không buồn quay đầu lại, chỉ lười biếng vươn một bàn tay, chờ cậu đưa ly rượu đến.

Bàn tay nhỏ mảnh mai trắng nõn giơ lên giữa không trung cả buổi trời nhưng lại không nhận được gì cả.

Đôi mày lá liễu của Tạ Thanh Di hơi nhíu, chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lại: “Em trai thối -- a, anh?”

Ánh mặt trời trong suốt xuyên thấu qua trần nhà bằng kính của tầng cao nhất, người đàn ông mặc áo sơ mi đen thân thể như ngọc, những tia sáng vừa mông lung mà lại vừa nhỏ vụn đó chiếu vào giữa khuôn mặt tuấn lãng, mái tóc màu nâu lạnh của anh, mờ mờ ảo ảo, giống như một vị thần.

Trong lúc đôi mắt đen của cô trợn tròn, anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, đôi mắt hồ ly màu lục đậm giống như một chiếc giếng cổ không gợn sóng, lại che giấu một loại cảm xúc phức tạp khó có thể phân biệt được.

Tạ Thanh Di không hề ngờ được rằng lại có thể gặp Tưởng Kiêu ở đây.

Không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Cô giơ tay dụi nhẹ mắt một cái rồi lại nhìn chăm chú, vẫn chính là anh.

“Sao anh lại đến đây?”

Cô theo bản năng ngồi thẳng người dậy từ trên ghế nằm, lại lặng lẽ cúi đầu liếc mắt nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc lúc này.

Áo tắm thuần một màu đen, là áo hai dây để lộ cánh tay, quần tứ giác, khiêm tốn đơn giản, tầm thường chẳng có gì mới lạ.

Thất sách rồi!

Nếu sớm biết sẽ gặp anh ở đây, cô nên mặc cái bộ áo tắm màu trắng chữ V loại cột dây mới mua kia.

Bộ quần áo này vốn không thể hiện được ưu thế đường cong cơ thể của cô.

Tưởng Kiêu không biết dáng vẻ rũ mắt ảo não này của cô là đang nghĩ gì, có lẽ là không muốn nhìn thấy anh, cảm thấy anh quấy rầy cô và Âu Dương Hạo chăng?

“Hẹn với đối tác ở đây.”

“Đối tác?” Tạ Thanh Di theo bản năng nhìn ra sau lưng anh.

“Đã bàn chuyện xong rồi, ông ta đi về trước.”

Từ trên cao nhìn xuống cô như thế, thân hình của cô gái hoàn chỉnh đập vào mắt anh.

Tưởng Kiêu dời tầm mắt đi, nhìn xuống bể bơi màu lam sóng nước lóng lánh chừng ba giây, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế bãi biển khác ở bên cạnh cô.

“Anh thấy em và Âu Dương Hạo cưỡi ngựa nên đến đây chào hỏi.”

“Vậy ạ.”

Tạ Thanh Di bừng tỉnh, hóa ra là đến bàn việc làm ăn: “Anh đến Thượng Hải khi nào thế?”

Từ tuần trước khi cô từ Bắc Kinh về, cách mười một tiếng đồng hồ anh mới trả lời một tin nhắn như thế, sau đó hai người lại chưa từng trò chuyện thêm lần nào.

Tưởng Kiêu nói: “Mới ngày hôm qua.”

“Vậy khi nào thì anh về?”

Tạ Thanh Di hỏi anh, thấy anh ăn mặc chỉnh tề mà ngồi đó còn mình thì lại mặc áo tắm thì đột nhiên cảm thấy có hơi ngại ngùng, lấy khăn tắm ở bên cạnh khoác lên người rồi thì loại cảm giác thẹn thùng này mới giảm đi một chút.

Tưởng Kiêu nhìn thấy động tác nhỏ của cô, lông mi khẽ rũ xuống: “Buổi tối ngày mai.”

Tạ Thanh Di ừm một tiếng.

Sau tiếng ừm này, hai người cũng chưa nói với nhau lời nào, bên cạnh bể bơi nhất thời lâm vào sự yên lặng quỷ dị.

Tạ Thanh Di không biết vì sao mà anh lại không mở miệng, cô chỉ biết chính mình vẫn còn giận vì sự có lệ và lãnh đạm của anh, vậy nên dự định sẽ duy trì dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng này.

Nhưng càng im lặng lâu, cô lại càng cảm thấy xấu hổ.

Ngay khi cô sắp không nhịn được nữa thì trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng cao lớn khác.

Phù, Tạ Thanh Di âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cũng sáng lên.

Cuối cùng cũng có người đến giảm bớt bầu không khí xấu hổ này rồi, bằng không ngón chân cô cũng sắp moi đất mất thôi!



“Âu Dương.” Cô phất phất tay về hướng Âu Dương Hạo.

Âu Dương Hạo bưng một ly cocktail được pha chế đặc biệt đi đến, thấy Tạ Thanh Di vẫy vẫy tay với cậu, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không nhịn được mà treo một nụ cười. Nhưng khi thấy rõ ràng người đàn ông ngồi bên cạnh cô kia, ý cười vừa lộ ra đó lại có phần cứng đờ.

Sao Tưởng Kiêu lại ở đây?

“… Tổng giám đốc Tưởng.”

Âu Dương Hạo bước đến chào hỏi, lại đưa ly rượu cocktail có màu sắc xinh đẹp kia cho Tạ Thanh Di: “Đại tiểu thư chờ lâu rồi, từ từ thưởng thức đi.”

Tạ Thanh Di nhận lấy, cười đến cong mắt: “Trông có vẻ cũng không tệ lắm, để chị thưởng thức xem sao.”

“Bảo đảm ngon, không ngon chị cứ đánh em.” Vẻ mặt Âu Dương Hạo mong chờ nhìn cô.

Tưởng Kiêu ở bên cạnh lặng lẽ nhìn hỗ động của đôi nam nữ trẻ tuổi, ánh mắt tối tăm không rõ.

Tạ Thanh Di nếm thử một ngụm nhỏ loại thức uống có cồn màu lam nhạt kia, mùi trái cây thơm nồng và hương rượu mát lạnh tràn ngập ở đầu lưỡi, là một loại thức uống mùa hè cực kỳ ngon miệng.

Đôi môi đỏ hơi cong lên, cô ngước mắt nhìn về phía Âu Dương Hạo: “Khá lắm, ngon hơn nhiều so với dự đoán của chị.”

“Thật không ạ?” Âu Dương Hạo hớn hở, giọng nói trong trẻo. “Nếu chị thích thì lần sau em lại pha chế cho chị nữa.”

Tạ Thanh Di cười một tiếng, lại lấy di động ra chụp một tấm ảnh: “Gửi cho A Cửu xem.”

Thấy cô còn chụp ảnh, Âu Dương Hạo lại càng vui vẻ, xem ra cô thật sự rất thích.

Hôm nay cưỡi ngựa cùng với Nguyệt Lượng, lại còn đi bơi cùng nhau, còn thể hiện tay nghề cho cô xem, điểm không được hoàn mỹ duy nhất chính là --

Ngay tại thời khắc này, bên cạnh cậu và Nguyệt Lượng chình ình một cái bóng đèn lạnh lẽo.

“Tổng giám đốc Tưởng, sao anh cũng đến đây thế?”

Âu Dương Hạo xoay mặt nhìn về phía Tưởng Kiêu, thái độ khách sáo nhưng ánh mắt lại loáng thoáng pha một chút đề phòng: “Chẳng lẽ anh mặc như thế này đi bơi à?”

Tưởng Kiêu nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái: “Đi ngang qua, đến chào hỏi một chút.”

“Thế đúng là thật trùng hợp nhỉ.”

Âu Dương Hạo nói xong, im lặng một lúc rồi lại tìm lời để nói tiếp: “Lần trước từ Bắc Kinh về tôi nghe người trong nhà nói chủ tịch Tưởng tự sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân nhỉ? Không biết lần này tổng giám đốc Tưởng đến Thượng Hải là để gặp cô Lương hay là đôi chị em đẹp như hoa nhà họ Hứa thế?”

Tưởng Kiêu: “…”

Anh nâng mắt, thiếu nữ trên chiếc ghế đối diện lại cúi đầu, ngón tay trắng nõn mảnh mai không chút để ý mà chơi miếng chanh trang trí gắn trên thành ly, dường như đang ngẩn người.

Vẻ mặt anh bình tình mà nhìn Âu Dương Hạo: “Cảm ơn sự quan tâm của người nhà cậu, nhà tôi không có sắp xếp hôn sự gì cả.”

Âu Dương Hạo khe khẽ nói một câu “Thế à”, qua một lát sau lại cười nói:

“Nhưng những người bằng tuổi anh, còn chưa yêu đương đúng thật là hiếm thấy. Anh thích loại con gái thế nào, không biết chừng tôi có thể giới thiệu giúp anh đấy?”

Đôi môi mỏng của Tưởng Kiêu hơi hé, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Không cần.”

Âu Dương Hạo: “…”

Cậu nhìn dáng vẻ lãnh đạm vô dục vô cầu này của Tưởng Kiêu, không nhịn được mà chửi thầm, chẳng trách Nguyệt Lượng gọi anh ta là Tưởng trưởng lão, thế này có khác gì hòa thượng không cơ chứ.

Nguyệt Lượng là người thích náo nhiệt như thế, nhất định không thích cái kiểu đàn ông tính tình lãnh đạm thế này đâu!

Mấy người lại lâm vào sự im lặng lúng túng một hồi lâu, Âu Dương Hạo nhìn Tạ Thanh Di, nói: “Nguyệt Lượng, chị có muốn bơi nữa không? Nếu không bơi nữa thì chúng ta về thôi.”

Tạ Thanh Di vừa mới nâng mắt lên là thấy hai người đàn ông ở đối diện không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.

“…”

Chỉ một thoáng, thiên thần và ác quỷ sâu trong nội tâm lại xông ra.

Thiên thần nói: Đi thôi đi thôi, còn định ở đây xấu hổ bao lâu nữa chứ.

Ác quỷ nói: Khó khăn lắm mới gặp gỡ, không ở lâu thêm một lát sao? Lần sau gặp mặt cũng chẳng biết là khi nào.

Tạ Thanh Di: “Vậy…”

Mới phát ra một âm tiết, di động trên bàn bên cạnh leng keng leng keng kêu lên.

Cả ba người đều giật mình.

Tạ Thanh Di vội vàng cầm di động của mình lên, trên màn hình hiển thị là chị Gia.

“Em nghe điện thoại trước đã nhé.”

Cô cầm di động, đột nhiên muốn trốn đi, chậm rãi đứng lên, đi dọc theo bể bơi, càng lúc càng đi xa.

Chờ cho tiếng nói chuyện điện thoại của cô đi xa rồi, Tưởng Kiêu mới nghiêng mặt sang.

Chỉ thấy cậu trai to xác trẻ tuổi hormone không có chỗ chứa ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng nõn đang chậm rãi đi đi lại lại kia, lỗ tai đỏ bừng…

Sắc mặt Tưởng Kiêu không nhịn được mà trầm xuống.

Đều là đàn ông, anh biết suy nghĩ của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mà mình thích càn rỡ đến bao nhiêu.

Nhất là cái tuổi tinh lực tràn đầy này, những giấc mơ về người khác phái phần lớn đều là hoang đường vô sỉ.

“Cậu Âu Dương.”

Tưởng Kiêu lạnh lùng mở miệng: “Chú ý đúng mực.”

Âu Dương Hạo quay mặt đi, khi chạm phải tầm mắt sâu thẳm bất thiện của Tưởng Kiêu thì có phần chột dạ, vừa định giải thích nhưng lại nhận ra điểm không đúng.

Tại sao mình lại muốn giải thích với anh ta?

Anh ta cũng chẳng phải là anh ruột của Nguyệt Lượng, mình hoảng cái gì chứ?

Hơn nữa --

Anh ta dựa vào đâu mà nhìn mình bằng ánh mắt như thế chứ, cứ như Nguyệt Lượng là của anh ta vậy.

Đại não xoay chuyển hai vòng, Âu Dương Hạo híp mắt, hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng, anh thích Nguyệt Lượng đúng không?”