Chương 11

Ba ngày sau, tại cao ốc Tây Thành.

Buổi sáng mùa hè nắng chói chang, xe bảo mẫu đậu ở ven đường, Nhạc Nhạc lập tức cầm ô che nắng cho Tạ Thanh Di: “Chị ơi, mau che đi.”

Tạ Thanh Di đẩy chiếc kính râm trên sống mũi: “Mau đi nhanh thôi, nếu đến muộn quá sẽ lại bị người ta nói là kiêu căng ngạo mạn.”

Nhạc Nhạc nhanh chân bước theo: “Vốn dĩ lúc chúng ta xuất phát đã tính toán thời gian vừa đủ, ai ngờ giữa đường lại gặp chuyện. Nhưng hình như anh shipper đó có vẻ bị ngã nặng, không biết có bị thương nghiêm trọng hay không.”

Thời gian thử vai là 10 giờ sáng, Tạ Thanh Di khởi hành lúc 9 giờ sáng, không ngờ giữa đường lại gặp phải một anh shipper đang giao hàng đột nhiên va chạm với một chiếc ô tô riêng.

Sau mười phút tắc đường, cuối cùng con đường mới được khai thông trở lại.

“Cuộc sống không dễ dàng.”

Tạ Thanh Di cảm thán, bước vào đại sảnh trên đôi giày cao gót.

Ở cửa thang máy có một nhân viên công tác đang đứng đợi, vừa thấy Tạ Thanh Di đến thì nhiệt tình chào hỏi: “Cô Tạ đến rồi, hè này cô vất vả rồi, buổi thử vai diễn ra ở tầng năm.”

Anh ta vừa nói chuyện vừa nhấn thang máy, mời Tạ Thanh Di và trợ lý của cô vào.

Tạ Thanh Di tháo kính râm xuống: “Những nữ diễn viên khác đến thử vai đều ở đây rồi à?”

Nhân viên công tác trả lời: “Vâng, năm nghệ sĩ khác đã tới rồi, đang làm tạo hình ở trên tầng.”

Tạ Thanh Di nhíu mày: “Cả sáu người đều phải làm tạo hình, nghĩa là chuyên viên make up của các người đều đang bận sao?”

Nhân viên công tác: “Đạo diễn Mục có yêu cầu rất cao đối với vai diễn, để có hiệu ứng thử vai tốt nhất, ông ấy đã dặn dò là phải làm tạo hình. Về phần chuyên viên make up, chúng tôi đã thuê ba người, cô yên tâm, sẽ không phải đợi lâu lắm đâu.”

Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên tới tầng năm.

Tạ Thanh Di được nhân viên công tác dẫn tới gặp đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch.

Để đảm bảo tính công bằng của buổi thử vai, toàn bộ hội trường của buổi thử vai đều được quay video lại.

Sau một vài câu chào hỏi đơn giản, Tạ Thanh Di rút một quyển kịch bản thử vai trước mặt mọi người—

[Tô Hàn Yên, nữ, 16 tuổi, học sinh trường nữ sinh, vào một buổi sáng đẹp trời, cô đang ngồi học trong lớp thủ trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng động lạ, hóa ra là máy bay của địch bắt đầu ném bom thành phố, các học sinh hoảng sợ, sôi nổi chạy trốn…]

“Cô Tạ, nếu cô không có phản đối gì về việc rút thăm kịch bản thì chúng ta đi làm tạo hình đi.”

Mục Kim Xuyên nhìn cô gái trẻ mặc quần áo bình thường ở giữa đại sảnh, không ngờ sau khi thay bộ trang phục lộng lẫy ra, trông cô lại ngây thơ đơn thuần như vậy.

“Tôi không có vấn đề gì.” Tạ Thanh Di cầm lấy kịch bản, mỉm cười với mấy vị giám khảo rồi bước vào phòng thay đồ.

Vừa ra khỏi phòng, Nhạc Nhạc nhìn thấy cô bốc vào kịch bản thời học sinh, cảm thấy hơi tiếc nuối: “Chị, ngoại hình của chị phù hợp hơn với trang điểm đậm, nếu mà bốc được kịch bản nữ chính ở giai đoạn sau, mặc sườn xám, khoác áo lông chồn, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người choáng ngợp.”

Tạ Thanh Di không quan tâm: “Trước đây chị từng diễn vai mỹ nhân mặc sườn xám rồi, đây là là đầu tiên chị diễn vai nữ sinh thời dân quốc, cứ thử xem nào.”

Thấy nghệ sĩ của mình nói vậy, Nhạc Nhạc lập tức khuyến khích: “Vâng vâng, mặn hay ngọt cũng được, chị mặc đồ học sinh chắc chắn cũng rất đẹp!”

Trong đại sảnh thử vai, một số giám khảo cũng đang thảo luận—

“Trước đây tôi cũng xem một vài bộ phim của Tạ Thanh Di, cô ta chủ yếu diễn toàn mấy vai như thiên kim tiểu thư, công chúa quận chúa, tiên nữ thần tiên linh tinh gì đó… Tô Hàn Yên là một nữ sinh xuất thân nghèo khổ, cô ta có thể diễn được sao?”

“Đúng vậy, gương mặt của cô ấy quá là cao quý, Tô Tô dưới ngòi bút của tôi, ba tuổi đã bị mẹ bán vào nơi phong nguyệt, sau đó giả nam đi ăn xin trong vài năm, sau khi gặp được nam chính thì cuộc sống mới cải thiện hơn… Nhân vật này trải qua rất nhiều chuyện bi thảm, một tiểu thư lớn lên trong nhà ấm như cô ta thật sự có thể diễn ra cái hồn của nhân vật này ư?”

“Trong số các diễn viên đến thử vai hôm nay, người tôi đánh giá cao nhất là Hạ Tiêu Vũ.”

Nhóm giám khảo trò chuyện, đạo diễn Mục Kim Xuyên nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Đừng vội xác định, đợi diễn viên thử vai xong hết rồi hẵng nói tiếp.”

Mặc dù ông ta cũng nghi ngờ không biết Tạ Thanh Di có diễn tốt vai này hay không nhưng nếu cô dám khoác lác như vậy, tạm thời hãy cứ kỳ vọng vào cô đi.



Trong phòng thay đồ, năm vị diễn viên đang xếp hàng chờ hai vị chuyên viên make up, Hạ Tiêu Vũ là tiền bối, một mình độc chiếm một chuyên viên make up và một phòng thay đồ.

“Cho dù cô ta có là ảnh hậu thì cũng không thể độc đoán như vậy, em đến sớm hơn cô ta hai phút, tại sao cô ta lại được make up trước, thậm chí còn được chọn trang phục trước.”

“Ai da, em đừng nói nữa, tiếp theo sẽ đến lượt em thôi.”

“Đúng rồi, Tạ Thanh Di vẫn chưa tới sao? Hừ, không ngờ cô ta cũng được gọi đến thử vai, không biết kim chủ sau lưng cô ta là ai nữa, chị Linh, chị có nghe ngóng được gì không?”

Ngoài cửa, Nhạc Nhạc nghe thấy cuộc đối thoại bên trong thì rất là tức giận: “Chị, tại sao Lâm Mộng Dao và quản lý của cô ta lại nói nhảm nhí nữa rồi.”

Tạ Thanh Di cong đôi môi đỏ mọng, học theo lời Nhạc Nhạc: “Đúng vậy, tại sao lại nói nhảm nhí nữa rồi.”

Nhạc Nhạc: “Chị!”

Tạ Thanh Di cười vỗ vai trợ lý nhỏ: “Được rồi, chị không trêu em nữa.”

Nói xong, cô đẩy cửa đi vào.

“Nếu tò mò không biết kim chủ của tôi là ai thì cứ hỏi trực tiếp tôi là được.”

Tạ Thanh Di bình tĩnh bước tới sofa ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ trên gương mặt hai người đối diện, khóe môi cô cong lên càng sâu: “Sao bộ dạng của hai người giống như nhìn thấy ma vậy. Tôi cũng đâu ăn thịt hai người đâu.”

Vẻ mặt Lâm Mộng Dao hơi khó coi, cố gắng rặn ra một nụ cười: “Cô Tạ, cô đừng hiểu lầm…”

Tạ Thanh Di chậm rãi nhướng mi: “Ở đây không có ai khác, cô không cần giả bộ.”

Lâm Mộng Dao: “…”

Chị Linh, người đại diện của Lâm Mộng Dao ho một tiếng, khách khí nhìn Tạ Thanh Di: “Cô Tạ, hôm nay chúng ta đều tới thử vai, dĩ hoà vi quý là quan trọng nhất.”

Vị trước mặt này nổi tiếng là người không dễ trêu chọc trong giới, chuyện của Kiều Mạch Luân mới trôi qua được có mấy ngày.

“Các người nói xấu sau lưng tôi, bây giờ lại bắt tôi phải dĩ hòa vi quý?”

Tạ Thanh Di lười biếng nói: “Muốn làm hòa, chỉ cần thành thật xin lỗi, nếu không thì đừng có nói chuyện với tôi.”

Lâm Mộng Dao: “…”

Vẻ mặt chị Linh cũng có chút khó chịu, đang định mở miệng thì Tạ Thanh Di đã bắt đầu đếm ngược: “Tôi đếm đến mười, nếu không xin lỗi, tôi sẽ đăng Weibo chuyện của cô với Tổng giám đốc Vương của điện ảnh Vân Mộng.”

“!?”

Lâm Mộng Dao nhìn Tạ Thanh Di bằng ánh mắt không thể tin được: “Cô bị điên rồi à?”

Cô ta chỉ nói xấu sau lưng cô có hai câu, cô lại muốn phơi bày chuyện riêng tư của cô ta ra ngoài ánh sáng? Trên đời này có người lăn lộn trong giới như vậy sao?

“Mười, chín, tám, bảy…”

Tạ Thanh Di nhàm chán thưởng thức bộ móng tay của mình, bắt đầu đếm ngược.

Lâm Mộng Dao muốn nói thêm gì đó như chị Linh đã kéo tay cô ta, ra hiệu cho cô ta nhẫn nhịn một chút.

Trong ba giây cuối cùng, Lâm Mộng Dao trầm mặt, không tình nguyện đứng dậy: “Cô Tạ, tôi xin lỗi.”

Tạ Thanh Di dừng đếm ngược, dù bận vẫn ung dung nhìn cô ta: “Ồ, cô xin lỗi vì cái gì?”

Lâm Mộng Dao nghiến răng: “Không nên nói xấu sau lưng cô…”

Tạ Thanh Di mỉm cười: “Mặc dù tôi không hài lòng lắm với thái độ xin lỗi của cô nhưng biểu cảm bây giờ của cô rất thú vị. Được rồi, vì biểu cảm tuyệt vời này của cô khiến tôi hài lòng nên chuyện này bỏ qua đi.”

Sau khi dừng một chút, cô nheo mắt nói thêm: “Tuy nhiên, lần sau khi nói người khác có kim chủ, cô nhớ tự kiếm cái gương soi xem mình có tư cách nói những lời này hay không.”

Giọng điệu kiêu ngạo này khiến Lâm Mộng Dao nhíu mày, không nhịn được phản bác: “Tạ Thanh Di, cô cho rằng cô là ai.”

Tạ Thanh Di mỉm cười vô cùng duyên dáng: “Tôi chính là tôi.”

Những lời lẽ nghe rất bay bổng nhưng lại có sức răn đe vô hình, như muốn nói: “Nếu không phục thì có thể tới trêu chọc tôi thử xem.”

Lâm Mộng Dao: “…”

Trong lòng cô ta như lửa đốt nhưng người trước mắt này lại có khí thế quá mức đáng sợ, khiến cô ta có chút sợ hãi không thể giải thích được.

Nhìn thấy hai người như nước với lửa trong phòng chờ, chị Linh nhanh chóng kéo Lâm Mộng Dao: “Cô Tạ, chúng tôi nhường phòng chờ này cho cô.”

Tạ Thanh Di không nói gì, cho đến khi hai người kia lôi lôi kéo kéo nhau ra khỏi phòng chờ, cô mới chẹp miệng một tiếng: “Cô ta vẫn có chút thông minh với tư cách một người đại diện.”

Nhạc Nhạc đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, trong lòng vui sướиɠ đến mức muốn bay lên: “Chị, chị thật là tuyệt vời.”

“Chị chỉ động mồm động mép một tí, là do họ tự chột dạ thôi.”

Tạ Thanh Di không đồng ý, cầm điện thoại lên tiếp tục chơi trò chơi.

-

“Chị Linh, dựa vào đâu mà chúng ta phải nhường phòng chờ cho cô ta?”

Chị Linh vẻ mặt tức giận: “Nếu thật sự xé mặt, chị cũng không sợ cô ta! Cùng lắm thì mọi người cùng nhau xong đời.”

“Nhưng em xong đời, cô ta chưa chắc đã xong đời. Em nói cô ta có kim chủ, em có chứng cứ không? Cô ta biết chuyện của em với Tổng giám đốc Vương, nếu cô ta nói gì với vợ Tổng giám đốc Vương thì em xong luôn đó.”

Lâm Mộng Dao cắn môi: “Rốt cuộc người đứng sau lưng cô ta là ai? Giấu kỹ như vậy.”

Chị Linh trấn an: “Cứ cố chịu đựng chút, bây giờ cô ta càng kiêu ngạo thì sớm hay muộn cũng ngã chết.”

Sau khi nói xong, cô ta lại kéo Lâm Mộng Dao đi tìm nhân viên công tác: “Làm phiền tìm cho Dao Dao của chúng tôi một phòng chờ khác.”

Nhân viên công tác hơi ngạc nhiên: “Phòng chờ kia cũng khá lớn mà.”

Chị Linh thở dài: “Cô Tạ thích yên tĩnh."

Nhân viên công tác: “…”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân kia của Lâm Mộng Dao, nhân viên công tác cũng có thể đoán được một ít.

Từ lâu đã nghe nói Tạ Thanh Di vừa đạo đức giả vừa khó hầu hạ, không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện này.

Nhìn thấy Lâm Mộng Dao bị bắt nạt thế này, thật là quá độc đoán rồi.

“Bên kia còn một gian phòng trống, hơi đơn sơ chút, hai người có thể vào đó ngồi tạm.” Nhân viên công tác dẫn đường cho họ, nhẹ nhàng nói: “Hai chuyên viên make up sẽ xong sớm thôi.”

-

Đợi khi Tạ Thanh Di làm tạo hình xong và bước tới hội trường thử vai, Hạ Tiêu Vũ vừa kết thúc buổi thử vai và bước ra ngoài.

Ảnh hậu trẻ hai mươi tám tuổi mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ sẫm, dáng người uyển chuyển, quyến rũ mê hồn.

Tạ Thanh Di không khỏi tự đáy lòng khen ngợi khi nhìn thấy, phong hoa tuyệt đại.

Hạ Tiêu Vũ nhìn thấy những nữ diễn viên khác đang chờ ở ngoài cửa, ánh mắt liếc nhìn Lâm Mộng Dao cũng đang mặc sườn xám và Tạ Thanh Di đang mặc đồng phục học sinh thời dân quốc, khóe môi cong lên một nụ cười khách khí: “Mọi người cố lên.”

Sau đó cùng trợ lý trở lại phòng thay đồ.

Những người khác có mặt ở đây không biết câu “Cố lên” này của ảnh hậu là đang động viên họ, hay là đang nói mơ hồ rằng “Mọi người đã cố gắng hết sức rồi, hãy cố gắng hơn vào lần sau nhé.”

Lúc này, nhân viên công tác đẩy cửa ra, ra hiệu cho Lâm Mộng Dao đi vài.

Năm phút sau.

Lâm Mộng Dao bước ra ngoài với khuôn mặt tái mét, không thèm nhìn Tạ Thanh Di, vội vàng rời khỏi hành lang cùng với quản lý của mình.

Nhạc Nhạc cảm thấy kỳ quái, tiến lên cạnh Tạ Thanh Di lẩm bẩm: “Cô ta bị làm sao thế? Chẳng lẽ bị đạo diễn mắng? Trước đây em nghe nói tính khí của đạo diễn Mục không tốt lắm.”

Tạ Thanh Di nhún vai: “Có lẽ là do cùng đóng vai gái gọi, Hạ Tiêu Vũ với cô ta một người diễn trước một người diễn sau, đối lập quá mức thảm thiết cho nên chắc cô ta tự biết xấu hổ đó.”

“Có lý.” Nhạc Nhạc đồng ý.

Ngay sau đó, nhân viên công tác đẩy cửa ra: “Cô Tạ, đến lượt cô.”

“Vâng.”

Tạ Thanh Di nhét điện thoại vào tay Nhạc Nhạc: “Chơi giúp chị một lát, cứ tự động hoàn thành mấy nhiệm vụ hàng ngày này là được.”

Nói xong, cô giơ tay vén tóc giả bên tai, đẩy cửa đi vào.