Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 370: Một Đường Bắc Tiến (5) – Phong Ma Đô
Các thành viên tổ đội quái vật số mười hai đều nhanh chóng thực hiện kế hoạch chạy trốn của mình. Để lại lão già vận đạo bào vô lực nhìn theo, nghiến răng nghiến lợi:
- Đám nhóc con! Các ngươi chờ đấy… hừ hừ…
Khoảng cách từ tỉnh Thất Sơn tỉnh An Giang tới thành phố Đà Lạt đối với người thường mà nói chính là một khoảng cách khá dài. Tuy nhiên đối với tu thuật giả Đại Việt thì nó chỉ là mấy phút phi hành. Rất nhanh các thành viên tổ đội số mười hai đã có mặt tại trên bầu trời thành phố Đà Lạt. Các thành viên đứng lơ lửng trên không trung nhìn xuống thành phố mà xưa kia được mệnh danh là thành phố lắm quỷ nhiều ma, hay còn gọi là Phong Ma Đô.
Phong ấn đã tồn tại nhiều năm, toàn bộ linh khí dồi dào của mảnh đất tuyệt đẹp này đều bị hút tới và phong ấn dưới kết giới cấp mười một. Bề ngoài nơi đây là một nơi định cư lý tưởng, với vô vàn loài hoa khoe sắc, phù hợp cho người dân định cư, tuy nhiên ít ai biết được rằng, nếu không có trận pháp phong ma cấp mười một ngày ngày hấp thu linh khí thì mảnh đất này còn hoàn hảo gấp vạn lần hiện tại.
Phong ma trận đúng với ý nghĩa cái tên của nó, chính là phong ấn ngàn vạn hồn ma, dã quỷ. Một bên liên tục hấp thu linh khí bên ngoài, một bên lại không ngừng tra tấn những hồn ma, quỷ quái kia để lấy “khổ” lực, “sát” lực để khiến phong ma trận duy trì, thậm chí còn lên cấp.
Chính vì thế nếu không phải là một trận pháp sư tinh thông, thì thường không dễ dàng ra tay phá giải. Nếu không một khi có sai sót, những hồn ma mang trên người vô tận oán khí được giải phóng ra ngoài thì sự sống của cả một vùng rộng lớn sẽ bị tuyệt diệt. Không kể là người già, trẻ, gái trai… cho dù chỉ là con “bọ chét” bám trên mình con chuột cũng bị oán khí của những hồn ma tiêu diệt. Mà thảm thực vật cũng dần tiến hoá sang dạng “độc thực vật”, khi đó vùng đất chính thức mang ý nghĩa vùng đất tử thần.
Cũng bởi lý do này cộng với “ngụ ý” của Long Quân Thiên Đế mà các vị tiền bối tu thuật giả Đại Việt trước đây dù chướng mắt tới mấy với cái phong ma trận này cũng không dám dễ dàng ra tay.
Tìm một khoảnh đất vắng, trống trải ở ngoại thành, mọi người nhẹ nhàng đáp xuống. Đợi tất cả đứng vững trên mặt đất, ánh mắt Văn Lục đảo quanh một lượt khiến mấy người Kiệt Hào, Vân Trọng cúi đầu xấu hổ. Cả cô nàng sát thủ ngày thường mặt lạnh như tiền lúc này cũng ngượng ngùng lý nhí.
- Văn Lục đại ca! Chúng ta xin lỗi… Đáng lẽ chúng ta phải tin tưởng đại ca! Chúng ta sai rồi…
Hai người Kiệt Hào và Vân Trọng lúng túng gật gật đầu như gà mổ thóc. Nhìn cảnh này, Văn Lục đang muốn chửi mắng một tràng ấy người tối tăm mặt mũi. Cuối cùng hắn vẫn thở dài:
- Được rồi! Chuyện này dừng ở đây. Ta chỉ muốn nói một điều duy nhất là, nếu cả đội tuyệt diệt… thì ta sẽ là người chết đầu tiên… xem tại
Mọi người nghe xong liền run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn Văn Lục. Được một đội trưởng như vậy dẫn dắt, mọi người đều cảm thấy cuộc hành trình này thật may mắn.
Nhẹ nhàng đặt chiếc quan tài trên vai xuống đất, Văn Lục quay lại nói:
- Còn đứng ngẩn ra đó, mau mau làm việc.
Nói đoạn phân phó từng người:
- Hương nhanh chóng bố trí trận pháp ẩn nấp, sau đó đi qua một vòng, mời toàn bộ những cao tăng đắc đạo về, Vân Trọng đi cùng nàng.
Vân Nhi tìm cách phá giải phong ma trận, chúng ta sẽ phải phá trận này nhanh chóng trước khi lão già chết tiệt kia chạy tới. Nếu không đội ngũ chúng ta rất có thể bị chia rẽ.
Kiệt Hào và Na Na dùng âm thanh thôi miên, điều khiển mọi người an ổn tại một vị trí. Nơi này là thành phố lớn lại thêm phá giải phong ma trận cũng không gây động tĩnh lớn như thất sát trận cho nên chúng ta không cần thiết phải di dân qua địa điểm khác.
Mọi người nghe xong đều kích động gật đầu, lập tức bắt tay vào công việc. Mà Văn Lục cũng bắt đầu vào công việc của mình. Nhiệm vụ của hắn là vừa phân tâm bảo vệ Vân Nhi đang lơ lửng kết một loạt thủ ấn trên không, vừa phải ngồi truyền lực lượng vào trong vân hoa trên thân quan tài.
Để cho Hàm Tiếu tiểu muội tỉnh lại, vị nữ tiền bối có chỉ cho Văn Lục phương pháp kích hoạt, mở nắp quan tài ra. Nếu không Hàm Tiếu tiểu muội sẽ mãi ngủ say trong đó cho tới khi hoa văn trên quan tài được kích hoạt.
Việc này cũng giống như mở một két sắt, không phải muốn vặn, muốn đổi số thế nào thì đổi, mà phải có mật mã riêng. Muốn mở nắp quan tài, người truyền lực lượng vào nhất thiết phải biết tần số cụ thể, nếu không vĩnh viễn sẽ không mở ra được. Việc này các vị tiền bối cũng là để đề phòng khi Hàm Tiếu tiểu muội gặp cường địch, ít nhất với sức phòng thủ hiện tại của chiếc quan tài, kẻ địch cũng khó lòng làm gì nổi nàng, tranh thủ thời gian cho người tới giải cứu.
Quang mang trên nắp quan tài dưới lực lượng truyền vào của Văn Lục rất nhanh sáng bừng lên khiến cho Văn Lục ngồi gần cũng phải nghiêng đầu đi, tránh ánh sáng chói mắt dọi thẳng vào người.
“Phốc…”
Chiếc nắp quan tài bật tung ra bên cạnh, Văn Lục đang muốn ngó vào trong thì hai cánh tay đột ngột thò ra, tiếp đó là Hàm Tiếu tiểu muội ngồi bật dậy, vươn hai tay ưỡn người một lượt, lộ ra những nơi mê người ngạo nghễ. Mặc dù còn qua một lớp vải cách biệt, nhưng Văn Lục cũng nhịn không được “nóng nảy” một hồi.
- Hiện tại là mấy giờ rồi? Thế nào lại khua khoắng người ta dậy sớm?
Văn Lục khóc dở cười dở cốc lên đầu nàng một cốc, cười mắng:
- Ả nhóc! Còn không mau tỉnh.
Hàm Tiếu tiểu muội chun cái mũi kêu:
- Ai nha! Sao lại gõ Hàm Tiếu? Nga! Không phải chúng ta đang đánh nhau với tên “tàn hồn” gì gì đó sao? Kết quả sao rồi, Hàm Tiếu có chết không?
Văn Lục á khẩu, một lúc sau hắn mới buồn cười nói:
- Chết rồi! Nhét vào trong quan tài mà đội mồ sống lại.
Biết Văn Lục trêu đùa, khuôn mặt của Hàm Tiếu tiểu muội phụng phịu bước ra khỏi chiếc quan tài, cánh tay khẽ phất, lập tức cái nắp quan tài bay lại đậy lên “cái hòm” rồi bay vυ"t lên vai nàng, nhẹ nhàng như thể nàng đang vác một cái hộp xốp chứ không phải là một món pháp bảo có sức phòng ngự khủng bố.
Mà lúc này từ phía đông thành phố bay tới một đội ngũ đông đảo. Văn Lục thả ra linh thức mới biết là cô nàng sát thủ đã mời được rất nhiều người trở về. Hiệu xuất làm việc của nàng và Vân Trọng cực kỳ cao, những vị tu luyện giả tu luyện phật pháp có tu vi cao thâm chút đều được nàng mời tới. Trong khi Vân Trọng và Hương sát thủ đang cao hứng bừng bừng vì công việc của mình hoàn thành tốt đẹp thì Văn Lục lại mặc niệm trong lòng.
- Adidaphat! Tội lỗi tội lỗi…
Mọi người đều biết hắn sai cô nàng sát thủ đi mời mấy vị cao tăng đắc đạo về mục đích là để phổ độ linh hồn, hoá giải những oan khí thoát ra trong quá trình phá Phong Ma Trận. Nhưng là chẳng ai nghĩ được hắn còn có ý định còn “thâm hiểm” hơn. Nếu lão già diện đạo bào mà đuổi tới, hắn cũng không ngại “nhờ vả” mấy vị phật pháp cao thâm này ra tay chống đỡ... dù đánh không lại thì còn có đường mà chạy. May mà các vị lão tăng đều không biết suy nghĩ của hắn, nếu không chắc tức giận muốn “phổ độ” luôn cả hắn quá…
Hơn ba trăm vị cao tăng được mời đáp xuống tại một địa điểm có vị thế cao nhất toàn thành phố. Nhìn bảy thành viên của tổ đội quái vật số mười hai, các vị cao tăng đều mỉm cười. Văn Lục cũng vội vàng chạy tới cung kính nói:
- Cháu là Văn Lục, đội trưởng đội số mười hai, cảm ơn các tiền bối đã tới trợ giúp.
Một vị đại diện cho toàn thể đứng ra chắp tay trước ngực nói:
- A di dà phật! Phong Ma Trận này chúng ta cũng đã muốn phá giải từ lâu, tạo phúc cho thiên hạ, công đức vô số. Hiềm một nỗi tài hèn, lực mọn, lại thêm ý chỉ của Long Quân Thiên Đế chúng ta cũng không dám kháng. Hiện tại thời cơ đã tới, chúng ta giúp chút sức mọn cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa lời ngay ý thật, nếu Phong Ma Trận được phá giải, công đức của chúng ta rất có thể đạt tới đại thành, bởi vậy thí chủ cũng không cần băn khoăn trong lòng… Adidaphat.
Văn Lục nghe xong ngẩn người. Té ra là mấy lão cao tăng này không những đã đoán được tình huống xảy ra ngày hôm nay, mà còn làm việc “rất có tổ chức” đã tụ họp nhau sẵn rồi, chỉ cần mời một cái là cao tăng quanh vùng sẵn sàng xông pha hết, hi vọng phổ độ oan khí, công đức viên mãn… đắc đại đạo…
“Tinh tinh… tang…”
Tiếng đàn thánh thót vang lên từ trên không trung, toàn bộ thành phố về đêm chìm trong giấc ngủ, đồng thời một vòng không gian vô hình ngăn cản ở ngoài rìa, bất cứ ai xâm nhập đều bị đi một đoạn đường vòng mê ảo khiến cho nhiều tài xế đều thắc mắc tại sao đoạn đường đi mọi khi lại trở nên dài đằng đẵng như vậy.
Ở cạnh Kiệt Hào, Na Na chắp hai tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thành kính như một thánh nữ tuyệt trần. Hai tay mở ra, một luồng quang mang màu xanh lan toả ra tứ phía, từng người, từng người dân đều được khoác lên mình một vòng bảo hộ hệ mộc, hòng giúp bọn họ không bị bất cứ chấn động cùng thương thế nào.
“Oanh… oanh… oanh…”
Một loạt tiếng nổ dữ đội vang lên từ dưới lòng đất, khắp nơi bắt đầu thoát ra những luồng khí đen. Dưới những thủ ấn huyền ảo của Vân Nhi, những luồng oán khí này càng lúc càng phun trào dữ dội.
Cùng lúc này các vị cao tăng cũng bắt đầu động thủ. Chỉ thấy bọn họ phân ra làm nhiều tốp, vây lấy những luồng oán khí màu đen thẳm thẳm đang cuồng phún. Từng pháp bảo phật môn được đưa ra, tiếng niệm kinh vang lên văng vẳng như tiếng chuông chùa. Từ trên thân thể bọn họ sáng rực lên những quang mang màu vàng. Ánh sáng vàng chiếu tới đâu, từng luồng khói đen tan ra tới đấy. Thỉnh thoảng lại có một hư ảnh hồn ma như những đám khói trắng lập lờ thoát ra khỏi khe nứt Phong Ma Trận liền thét gào dữ dội lao tới những vị cao tăng gần nhất.
Gặp những hồn ma này, bọn họ buộc phải thực thi những biện pháp mạnh. Những vị gõ mõ thì gõ càng dồn dập, những vị lần chuỗi hạt thì tốc độ mỗi lúc một nhanh, thậm chí còn có vị ngửa cổ lên trời thét dài khiến một loạt những hồn ma ong ong lảo đảo một trận.
Dần dần… dã tính của những “đám khói trắng” chứa đầy oán khí cũng từ từ dịu lại.
Bất quá từ lúc này đột ngột vang lên tiếng hú từ phía xa:
- Đám oắt con! Muốn thoát khỏi tay lão phu, các ngươi còn chưa đủ tư cách… ha ha…
Một vị cao tăng mải chăm chú phổ độ oan hồn, nghe tiếng rống từ phía sau liền buột miệng:
- A di đà phật! Oan hồn này xem chừng hơi lớn! Các vị cẩn thận rồi…