Chương 1: Đơn Thỏa Thuận Kết Hôn

Nhà họ Cố, thành phố Vân Hải.

"Ký tên vào đây, tôi liền giải quyết chuyện mẹ của cô."

Một văn kiện mỏng được đặt trước mặt Cố Miên, trên đó có năm chữ to rõ ràng, "Đơn Thỏa Thuận Kết Hôn". Cố Miên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vẻ mặt vênh váo ngồi đối diện, chân mày hắn một chút đều không động, chỉ nhìn cô chằm chằm. Cố Miên cũng không do dự, trực tiếp cầm lấy phần văn kiện kia, lưu loát ký tên mình lên.

Thấy cô ký lưu loát như vậy, sắc mặt người kia có chút tái đi, hắn hừ lạnh một tiếng, "Rất tốt, nuôi cô ngần ấy năm, cuối cùng cũng có một ít tác dụng rồi." Nói xong, hắn cầm lấy văn kiện kiểm tra một lần nữa, xác định không có sai lầm gì sau đó đứng dậy đi thẳng.

Sau khi người kia đi xa rồi, Cố Miên mới nâng mí mắt, nhìn trân trân lên trần nhà, rồi cứ như phát ngốc.

Bút sa gà chết, ký tên xong rồi, muốn đổi ý cũng không còn đường nào nữa, tuy rằng Cố Miên thật sự cũng không quá muốn đổi ý, chính là nghĩ không lâu nữa, cô phải gả cho một người đàn ông xa lạ. Trong lòng không khỏi có một cảm giác kỳ lạ. Bất quá cô là người nghĩ rất thoáng, cái cảm giác kia chỉ lóe lên trong lòng tích tắc, sau đó lặn mất tăm.

Cũng chẳng khác gì, thật ra có thể ví cuộc sống của cô lúc này, chính là thoát vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Thoát nhà tù này, lại đến nhà tù khác mà thôi.

Người đàn ông vừa rồi chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Miên, Cố Bắc Viện. Hắn ta lớn hơn cô bảy tuổi. Năm tám tuổi, Cố Miên được đưa về nhà họ Cố nhận tổ quy tông. Mà Cố Bắc Viện, cậu cả nhà họ Cố xuất thân hiển hách, chính thống đương nhiên sẽ không thích đứa em gái khác máu mẹ như cô, khi mới về nhà họ Cố, trên người cô không bao giờ ít đi một vài vết bầm tím, tất cả đều nhờ phúc của hai anh em nhà họ Cố, chính là Cố Bắc Viện và em gái hắn ta, Cố Lan Chi.

Sau này lớn rồi, vết bầm bị đánh không còn nữa, nhưng đổi lại, Cố Miên ở trong nhà họ Cố, lại bị xem như một kẻ vô hình. Nhưng đối với Cố Miên mà nói, chuyện cô bị lạnh nhạt lại chẳng mảy may ảnh hường đến cô. Bởi vì Cố Miên tính tính lãnh đạm, đối với mỗi sự việc bất kỳ nào, bộ dáng của cô chính là có cũng tốt mà không có cũng chẳng hề hấn gì. Chỉ cần đừng đυ.ng chạm đến cô, cô liền không quan tâm, ngày qua ngày thật sự rất tốt.

Nhưng vừa rồi đây, Cố Bắc Viện lại chủ động tìm đến cô, thật hiếm thấy. Lý do lại vô cùng bất đắc dĩ, hắn ta yêu cầu Cố Miên thay thế em gái của hắn là Cố Lan Chi để gả thay cho cậu cả nhà họ Hạ, Hạ Tuấn Khiêm.

Vân Hải có tứ đại hào môn. Nhà họ Hạ, nhà họ Mai, nhà họ Triệu và nhà họ Bạch. Trong đó, nhà họ Hạ có địa vị cao nhất, vô số danh gia trong thành phố vô cùng mong chờ có thể cùng tứ đại gia tộc kia kết thân giao hảo. Mà nhà họ Cố ở Vân Hải tuy cũng được gọi là hào môn thế gia, nhưng đem đặt gần bốn nhà hào môn kia, thật ra giống như suối so với đại dương mà thôi.

Vì thế khi Hạ phu nhân xây nên bậc thang cho nhà họ Cố, mặc cho có bao nhiêu lời đồn đại về cậu cả Hạ Tuấn Khiêm, Cố gia vẫn chẳng chút ngần ngại mà đáp ứng luôn.



Chỉ cần có thể dựa vào một đại gia tộc như nhà họ Hạ. Thì dù có hi sinh hạnh phúc của một hậu bối như Cố Miên cô, vậy thì tính là cái gì chứ? Càng huống hồ trong cái xã hội thượng lưu này, hôn nhân đều không phải xuất phát từ điểm như thế sao, liên hôn chính trị. Đối với tầng lớp thượng lưu, hôn nhân chẳng khác cái cầu thang vươn lên chẳng hề thấp.

Bởi vậy, dù đã nghe không ít tin đồn về cậu cả nhà họ Hạ không thể có cái kia, gả qua không trừng phải thủ tiết cả đời, nhưng đối với nhà họ Cố luôn mơ tưởng được vững gót chân trong Vân Hải, vậy thì đây chính là một cái cơ hội không thể nào tốt hơn nữa.

Mà ban đầu, nhà họ Cố chính là muốn đem Cố Lan Chi gả đi, bởi vì mọi phương diện, Cố Lan Chi đều rất thích hợp. Nhưng cô ta lại không phải loại người có thể chịu đựng, nghĩ tới hạnh phúc sau này đi tong, cô ta thật sự không thể cứ ngồi chờ chết, đành nhờ Cố Bắc Viện mang đứa em gái cùng cha khác mẹ kia chính là Cố Miên cô đây thay thế cô ta gả đi.

Cố Miên, tuy là một đứa con gái riêng của chủ tịch Cố, nhưng không biết vì lý do gì, cô rất được lão chủ tịch là ông nội Cố thương yêu, vậy cho nên hai anh em Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi thật không dám khi dễ một cách quang minh chính đại. Chỉ thừa lúc lão chủ tịch Cố và cha họ không có ở nhà, hai người họ mới có cơ hội bắt nạt Cố Miên.

Mà hiện tại, Cố Lan Chi chính là nhân lúc ông nội Cố và cha Cố không có ở nhà, nói với Cố Bắc Viện đem Cố Miên gả thay cho cô ta.

Đương nhiên hai anh em Cố Lan Chi biết rất rõ là người mà Cố Miên quan tâm nhất chính là mẹ cô, Diệp Tinh.

Diệp Tinh làm nhân viên bán hàng ở một công ty, trước đó không lâu do bị người hãm hại mà phải ra tòa, chuyện này nếu xử lý không tốt, Diệp Tinh bà thật sự chỉ có thể sống trong tù nửa đời còn lại. Lão chủ tịch Cố tuy rằng yêu thương Cố Miên, nhưng lại không thích Diệp Vân, nên tuyệt đối sẽ không có chuyện ông sẽ ra mặt giúp bà.

Nhưng Cố Bắc Viện lại khác, chỉ cần Cố Miên thay Cố Lan Chi gả đi, vụ việc của Diệp Tinh, hắn sẽ giải quyết triệt để. Quả nhiên chỉ vừa ra yêu cầu, Cố Miên liền không do dự mà đáp ứng.

Cố Bắc Viện cầm văn kiện kia đưa cho Cố Lan Chi, hai anh em cười nhìn nhau hứng chí, lại có chút hưng phấn khi người gặp hoạ, Cố Lan Chi vô cùng đắc ý, chỉ cần cô ta giao phần văn kiện này cho Hạ phu nhân, người nhà họ Hạ sẽ nghĩ Cố Miên là chính mình đề xuất ý muốn được gả qua, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, ông nội và cha Cố có biết cũng chẳng thể làm được gì để cứu vãn nữa.

Đối với Cố Lan Chi mà nói, cô ta xinh đẹp tài giởi như vậy, cho dù Hạ Tuấn Khiêm kia lớn lên anh tuấn thì thế nào, khí chất hơn người thì làm sao, thân phận địa vị cao thì có ích gì, một người đàn ông mà ngay cả phương diện kia cũng không lên được, vậy thì nào phải đàn ông chứ?

Đàn ông như vậy, cô ta căn bản chẳng thèm để mắt, có biếu cũng không thèm...