Chương 86: Món Quà Đặc Biệt

Nghe cô nói Vương Thiên Minh lại bật cười, người phụ nữ này từ lúc nào lại học cách nói chuyện thế này rồi ? Cách nói chuyện sắc sảo như cứa vào da thịt đối phương. Đương nhiên là nữ minh tinh kia hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Bộ phim mới nhất của cô ta là đóng vai một tiểu tam mặt dày, lẽ nào cô ta lại không hiểu ý cô chứ. Nhưng cô ta không dám đυ.ng tới cô đành mắt nhắm mắt mở.

- Vương phu nhân quá khen rồi, tôi xin phép đi trước một bước vậy !

Cô ta đi rồi Hạ Vy mới ngồi xuống, nhìn thấy hắn đang cười nhạt cô mới trách móc.

- Anh cười cái gì ?

- Người ta nói phụ nữ khi ghen thường khiến miệng lưỡi sắc sảo hơn, tôi tin rồi.

Đương nhiên cô không nhận, nhưng cũng không phản bác lại hắn. Không lâu sau, bữa tiệc bắt đầu, tâm điểm của bữa tiệc dồn về phía cả ba người trong gia đình họ Trần đang bước ra. Họ là trung tâm của bữa tiệc, một bước đi đều thu hút ống kính nên lúc họ bước đến bàn tiệc chính cũng không ngoại lệ. Trần Lâm khoác tay Tư Lam bước đến trước mặt Vương Thiên Minh và cô, sớm đã cười tươi như hoa.

- Chủ tịch Vương cùng phu nhân tới đây vinh hạnh vô cùng. Đúng là rồng đến nhà tôm !

- Hôm nay là bữa tiệc quan trọng của Trần gia, đương nhiên là tôi phải tới rồi.

Vương Thiên Minh bình tĩnh đáp lại. Tư Lam nhìn thấy cô cũng hớn hở như gặp lại bạn cũ, quả nhiên trước ống kính thì một người có thể hoàn toàn thay đổi.

- Vương phu nhân, xin chào.

Cô cười nhẹ, cũng đưa tay ra chào lại.

- Trần phu nhân, hân hạnh.

Không lâu sau, vợ chồng Trần Lâm rời đi chỉ còn lại Trần Anh Tuấn ở bàn tiệc chính. Mạc Ân lấy hộp quà từ chỗ Hạ Vy cẩn trọng đưa cho Trần Anh Tuấn.

- Đây là món quà của chủ tịch chúng tôi !

Trần Anh Tuấn cầm món quà từ tay Mạc Ân, sau đó nhìn Vương Thiên Minh nở nụ cười.

- Cảm ơn chủ tịch Vương vì món quà, tôi xin phép mở nó ra.

Bàn tiệc chính nằm ở trên cùng trong phòng tiệc ở Trần Anh Tuấn lại ngồi chính giữa, đối diện với mọi người nên ở góc độ này món quà đó chỉ một mình Trần Anh Tuấn thấy.

- Món quà của chủ tịch Vương rất đặc biệt !

Trần Anh Tuấn vừa mở hộp ra nhìn thấy món bên trong đã nở một nụ cười cứng như đá. Hạ Vy lúc đó tim như nhảy ra ngoài, nhìn thấy cô lo lắng hắn lặng lẽ vòng tay qua nắm lấy tay cô nhẹ nhàng gõ lên bàn tay mấy cái. Ánh mắt đinh ninh đáp lại Trần Anh Tuấn.

- Là tôi đích thân chuẩn bị cho Trần thiếu, anh thích là được rồi.

Trần Anh Tuấn thấy chiếc còng tay trong hộp còn đưa tay sờ mấy cái sau đó đóng chiếc hộp lại. Chiếc hộp vang lên tiếng đóng nắp, nụ cười anh ta càng nham hiểm hơn lúc nãy.

- Món quà của anh, tôi nhất định cất giữ cẩn thận !

Bữa tiệc kết thúc, vừa rời khỏi khách sạn Trần Anh Tuấn đã lệnh cho tài xế của mình dừng lại bên một con phố, hộp quà trên tay lập tức bị ném ra khỏi xe.

- Mày tưởng gϊếŧ tao sẽ dễ như vậy sao ? Vậy thì mày quá xem thường Trần Anh Tuấn này rồi.

…----------------…

Sau buổi tiệc hôm đó, tin tức hàng ngày đều liên quan đến việc làm ăn của tập đoàn WS và Trần thị. Người ta nói WS đang đầu tư vào một dự án không có khả năng thực hiện, hơn nữa còn toàn tâm toàn lực như vậy. Khả năng thất bại chiếm hơn nửa. Còn tập đoàn Trần thị liên tục đầu tư lớn vào các dự án quan trọng, tập đoàn ngày một phát triển hơn.

Hạ Vy đang xem tin tức, vừa nghe thấy tiếng bước chân của hắn liền tắt điện thoại. Vương Thiên Minh mở cửa phòng, nhìn thấy cô cũng nở nụ cười mà nụ cười vương chút mệt mỏi…

- Em chưa ngủ sao ?

Hắn đưa đồng hồ lên nhìn, bây giờ đã là một giờ sáng. Hạ Vy từ trên giường bước xuống, cẩn thận giúp hắn cầm lấy áo khoác.

- Anh còn chưa trở về mà, em biết gần đây anh rất bận nhưng cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút.

- Em ngày càng giống một bà già rồi, tin nhắn của em nhắn cho tôi. Hầu như đều là nhắc tôi ăn uống đầy đủ, một câu em nhớ tôi cũng không thể nói sao ?

Cô cẩn thận đặt áo lên, sau đó quay lại nhìn anh. Cô biết anh đang muốn câu một con cá lớn, giống như câu “ thả câu dài bắt cá lớn ” vậy. Anh đang thả dài chiếc cần của mình, muốn một lưới thu gọn tất cả. Tất cả những tin tức vừa rồi mà cô xem chỉ là một màn kịch che mắt. Vương Thiên Minh một mình gây dựng nên tập đoàn JT, kinh nghiệm thương trường đầy mình làm sao hắn có thể đầu tư sai được chứ…Người khác không tin hắn, nhưng cô tin hắn.

Nhưng dường nhớ suy nghĩ của cô, đều bị hắn đọc bài ra được. Hắn đứng đó, nhíu mày nhìn cô đang trầm ngâm.

- Không cần suy nghĩ, chồng em nhất định không chết !

Cô bật cười, thực sự hắn đọc suy nghĩ của cô như đọc sách sao ?

- Em chỉ sợ người khác bị anh gϊếŧ chết.