Chương 3: Gặp gỡ lần đầu

Nói tới đây cô mới nhớ ra thì ra là sắp tới sinh nhật của Vân Mai. Vân Mai là em gái ruột của Vân Duệ năm nay 13 tuổi, cùng cô cũng có ba phần giao tình. Ngày trước khi cô còn ở nhà bác, có lần gặp Vân Mai cũng dừng lại nói mấy câu nên cũng gọi là bạn bè. Cô vui vẻ đáp lại Vân Duệ. Cô dự định qua hai ngày nữa sẽ mua cho con bé một món quà. Đến nhà người ta làm khách không thể đi tay không được.

- Được ạ.

Vân Duệ nhìn cô ánh mắt tươi như hoa nở, tay xoa xoa đầu cô. Còn cô thì nhìn vào ánh mắt của anh ta ánh mắt tươi như hoa ấy khiến tim cô dường như đang rung động.

----

Cổng lớn của biệt thự WS mở ra, một chiếc xe bản giới hạn đi thẳng tới phía gara. Một người mặc vest đen cúi thấp người mở cửa cho người trong xe bước ra. Người trong xe bước ra là Vương Thiên Minh, hắn ta từ quán bar trở về trên người luôn nồng mùi rượu đắt tiền.

- Thiếu gia.

Người làm trong biệt thự cúi đầu chào. Vương Thiên Minh liếc nhìn người đó rồi đi vào trong biệt thự.

Bên trong phòng khách xa hoa lộng lẫy chủ tịch Vương Đông Hạo ngồi bên bộ sofa màu đen tay cầm tờ báo mới được người làm mua sáng hôm nay.

Thấy người ngồi bên sofa Vương Thiên Minh dừng lại chào một tiếng cho có lệ.

- Ông nội, chào buổi sáng.

Nói dứt lời hắn liền bước lên cầu thang trên người vẫn nồng mùi rượu.Ông buông tờ báo trên tay xuống chiếc kính lão cũng tháo ra.

- Tối qua Tư Lam gọi tới nói muốn gặp con. Trưa hôm nay đi gặp cô ta đi.

Vương Thiên Minh dừng chân lại hai tay siết chặt thành cầu thang như muốn bóp nát nó ra.

- Bà ta và con sớm đã không còn quan hệ, gặp nhau cũng không biết nói gì.

- Đi gặp bà ta đi, dù sao cũng là mẹ con ruột.

Nói xong ông liền đứng dậy quay lại nhìn Vương Thiên Minh đang đứng như trời trồng bên cầu thang. Ông biết rất rõ cháu trai mình rất ghét người đó thậm chí còn hận người đó rất nhiều. Đã 13 năm rồi cũng là 13 năm không một lời hỏi han thăm hỏi nào mà anh nhận được từ mẹ mình trong lòng anh sớm đã không coi người đó là mẹ nữa.

Nhưng ông đã mở lời nhất định có lí do của mình anh sẽ không từ chối.

- Được thôi, con sẽ tới.

Nói rồi anh ta đi lên cầu thang trở về phòng, trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện năm đó. Tất cả kí ức ùa về trong tâm trí anh, chúng như người bạn không mời mà tới luôn luẩn quẩn đâu đây.

Trước cửa phòng của anh, Lão Hàn - quản gia của biệt thự WS đang đứng cúi mình chờ sẵn.

- Thiếu gia trở về rồi sao ?

Lão Hàn đưa cho hắn một bát canh giải rượu để trong khay gỗ. Vương Thiên Minh đã coi đây là thói quen và như một việc hàng ngày phải làm khi trở về.

Hắn để bát trở lại khay gỗ, ghé sát tai Lão Hàn thì thầm.

- Chuẩn bị cho tôi một bộ vest đi.

- Vâng thiếu gia !

Khoảng một lúc sau Lão Hàn lại gõ cửa phòng của hắn.

Cửa từ từ mở ra Vương Thiên Minh cùng bộ tóc ướt sũng vừa tắm xong đứng trước phòng. Hắn mặc bộ đồ ngủ dây còn chưa thắt kĩ càng.

- Có chuyện gì sao ?

Hắn hỏi lão

- Đây là vest mà cậu yêu cầu.

Lão Hàn đưa tới trước mặt hắn một bộ vest màu đen rất trang trọng kính cẩn đưa cho hắn.

Vương Thiên Minh ngắm nhìn bộ vest một lượt rồi mới cầm lấy nó.

- Được. Ông chuẩn bị xe đi.

Nói rồi hắn đóng sầm cửa lại mặc cho lão Hàn vẫn đang đứng ở trước cửa.

- Vâng, thiếu gia.

Lão vẫn đáp lại một cách kính trọng mặc cho hắn đã đóng sầm cửa.

Quả nhiên hắn đã tới nhà hàng như lời hứa với ông nội. Từ trong túi hắn lấy ra một bao thuốc thượng hạng. Châm bật lửa rồi hút một điếu thuốc.

Thẩm Hạ Vy làm thêm ở đây đã vài lâu nhưng rất ít lần gặp được một vị khách nào có lai lịch lớn như thế này. Hôm nay nhà hàng này đã được hắn bao toàn bộ.Bên cạnh hắn có rất nhiều vệ sĩ mặc vest đen mắt đeo kính râm đen mặt mày hung tợn, thân hình cao lớn.

Cô từ từ cầm theo menu món ăn tiến lại gần hắn.

- Tiên sinh anh cần gì ạ ?

Cô lịch sự hỏi như một nhân viên chuyên nghiệp.

Hắn liếc nhìn cô một lượt miệng hơi nhếch lên.

- Không cần, tôi đang đợi người.

Hắn đáp lại câu hỏi của cô. Thẩm Hạ Vy cầm theo menu rời khỏi bàn, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến vị khách có lai lịch lớn đó.

Đúng lúc đó một người phụ nữ đã đứng tuổi ăn mặc sang trọng nhưng nhìn bộ váy lại rất giản dị. Quả nhiên là đi tới phía bàn của Vương Thiên Minh đó chính là Tư Lam mẹ ruột của hắn. Bà ta ngồi xuống nở một nụ cười rồi hỏi han hắn.

- Tiểu Minh của mẹ, lâu lắm không gặp con.

Cô đứng từ xa nhìn thấy bà ta thì thấy bà là một con người rất tốt nhưng cô không thể đoán ra bà ấy lại là con người bỏ rơi con ruột của mình lúc đứa trẻ ấy mới 11 tuổi.

- Tôi bây giờ rất tốt.

Hắn lạnh lùng đáp lại trên tay vẫn còn cầm điếu thuốc kia.