Chủ tịch Vương Đông Hạo đang trầm ngầm ngồi bên chiếc ghế làm việc. Ông đang nhận một cuộc điện thoại từ một người đã từng rất quen thuộc . Đầu dây bên kia bây giờ mới nghe thấy tiếng một người phụ nữ ấp úng chưa dám mở lời có lẽ bà ta cảm thấy khó xử không biết bắt đầu ra sao. Vương Đông Hạo vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi. Ông đang nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn cây cổ thụ tại căn biệt thự đã được những bóng đèn lớn thắp sáng thay vì chú ý tới cuộc gọi rất khó xử giữa bố chồng và con dâu cũ này.
Bà ta tên Tư Lam là vợ cũ của Vương Văn Trung con trai độc nhất vô nhị của Vương Đông Hạo. Nhưng không may Vương Văn Trung mắc bệnh và qua đời khá sớm khi ông 40 tuổi.Con trai ông ấy là Vương Thiên Minh khi đó 11 tuổi. Sau khi Vương Văn Trung qua đời tập đoàn WS xảy ra một sự cố khiến tập đoàn rơi vào cảnh nợ nần chồng chất và gần như muốn phá sản.Vào đúng thời điểm đó bà ta đã âm thầm bỏ đi để lại Vương Thiên Minh với nỗi đau mất cha còn chưa nguôi.Từ sau khi bỏ đi bà ta không nói không rằng cũng chưa từng một lần gọi cho con trai mình lấy một cuộc điện thoại rồi đột nhiên bây giờ bà ta lại trở về và còn gọi điện cho Vương Đông Hạo. Bà ta có lẽ đã chuẩn bị tinh thần rất lâu để có thể gọi cho Vương Đông Hạo. Bà ta im lặng một hồi sau đó mới dám lên tiếng
- Xin chào chủ tịch, con là Tư Lam
Vương Đông Hạo không còn nhìn cái cây kia nữa mà lại hướng ánh mắt về phía bức ảnh gia đình chụp khi con trai ông còn sống, trong đó có ông, con trai và cháu trai. Ông ta thở dài một tiếng rồi xem lại mấy bức ảnh vừa được trợ lí gửi tới chiều hôm nay rồi đáp một câu lạnh tanh
- Về nước rồi sao ? Tại sao đột nhiên lại liên lạc
Đầu dây bên kia nghe thấy ông đáp với giọng lạnh càng thêm sợ hãi tới rợn người, bà ta nuốt nước bọt cố chấn tĩnh rồi đáp với cái giọng đã sợ tới nỗi bị lạc
- Con vừa về nước hôm nay, định gọi tới cho Tiểu Minh nhưng
Lần này bà ta gọi tới chỉ để nói là mình sắp kết hôn với một người đàn ông khá giàu có trong giới thượng lưu .Muốn mời Vương Thiên Minh đến dự nếu Vương Thiên Minh không tới tham dự sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng với tính cách của anh ta nhất định sẽ không tới, lần này bà gọi tới đây là muốn nhờ Vương Đông Hạo giúp. Không thấy ông trả lời bà ta liền nói tiếp
- Con muốn nhờ ba giúp
Không kịp nói hết câu Tư Lam đã bị giọng nói lạnh có chút khàn của người lớn tuổi kia chặn họng, nghe trong giọng nói có phần phẫn nộ
- Đừng…gọi ta là ba, cũng đừng xưng con
Ông nhấn mạnh từng chữ khiến bầu không khí ảm đạm trong phòng càng trở nên trầm tĩnh hơn còn có chút tà mị. Bà ta càng thêm lạnh sống lưng không biết nên nói tiếp hay không. Lập tức sửa lại cách xưng hô bà ta có chút không cam tâm vừa tức giận vừa hận bản thân năm xưa đã bỏ đi
- Tôi muốn nhờ chủ tịch hẹn Tiểu Minh giúp tôi nếu là tôi nó nhất định sẽ không gặp
Vương Đông Hạo cong môi trong ánh mắt cũng có tia thù hận
- Được
[ Sáng hôm sau ]
- Một li cà phê, cảm ơn
Giọng nói của một người đàn ông xuất hiện sau lưng của Thẩm Hạ Vy làm cô có chút phân tâm mà quay lại nhìn. Trước mắt cô là một gương mặt thanh tú với giọng nói quen thuộc bấy lâu nay vẫn trong tâm trí cô nhưng đã lâu không còn được nghe thấy nữa, giờ lại vang vọng bên tai. Hai người nhìn nhau cười Thẩm Hạ Vy vui tới mức ôm trầm lấy anh ta mà hỏi han. Người kia không có phản ứng mà cũng bất giác để cô ôm trầm lấy. Ánh mắt hắn dịu xuống miệng cong lên xoa xoa đầu cô
- Vy Vy dạo này em vẫn sống tốt chứ ?
Cô buông hắn ra rồi gãi gãi đầu vẻ ngại ngùng
- Em…em sống rất tốt
Người này là bạn từ lúc nhỏ của cô tên Vân Duệ từ nhỏ đã học rất giỏi chỉ cần cuộc thi có anh ta nhất định sẽ không ai khác có thể thắng hơn nữa thi cử luôn luôn đứng đầu. Mấy năm trước anh ta đã ra nước ngoài du học đến giờ hai người họ mới gặp lại. Hắn nhìn cô nhíu mày sau đó xoa xoa đầu cô cười
- Chúng ta uống li trà được không ? Anh muốn nói chuyện với em
Cô không ngần ngại liền lập tức đồng ý với anh ta. Vân Duệ đưa cô đến một nhà hàng cao cấp nổi tiếng trong thành phố. Thẩm Hạ Vy có chút bất ngờ liền hỏi
Anh sao lại đưa em đến nơi sang trọng như thế này chứ ?
Anh ta chỉ cười sau đó đáp lại cô
- Không sao cả. Anh tìm được công việc ở Tập Đoàn Vãn Thị rồi !
Cô nghe vậy có vẻ rất vui mừng liền hỏi han
- gật sao ? Vậy chúc mừng anh nhé !
Anh ta vội lấy chiếc dây chuyền đựng trong cái hộp tinh xảo ra đưa cho cô
- Cái này tặng cho em. Coi như quà mừng trở về anh tặng em.
Cô nhìn chiếc dây chuyền liền cảm thấy nó quá đắt tiền, cô không thể nhận liền từ chối không do dự
- Cái này đắt quá, em không dám nhận
Hắn nắm lấy bàn tay cô sau đó đặt cái hộp vào lại nhìn cô
- Anh…anh có chuyện muốn nói với em
Thẩm Hạ Vy cuời rồi đáp với ánh mắt vui vẻ
-Anh nói đi
Bộ dạng hắn bây giờ rất lúng túng, phải một hồi lâu mới mở lời
- Ba ngày nữa là sinh nhật Vân Mai, em cùng anh về nhà ăn bữa cơm nhé.