Chương 143: Trở lại thành phố biển

Doãn Đan Tâm hôm nay mới về Hàn gia vì nghe nói bà nội bị ốm, Hàn Lam Vũ bận việc ở công ty nên cô một mình trở về.

Bà nội cũng đã lớn tuổi, đi đứng cũng không được như ngày trước nữa phải sử dụng xe lăn.

Đan Tâm cùng Huyền Thanh đẩy xe lăn đưa bà ra vườn thưởng hoa, hôm nay sắc trời rất tốt, ánh nắng chan hòa, hoa cũng khoe sắc nở rộ.

Trên gương mặt bà nội tuy có chút nhợt nhạt nhưng rất đỗi vui vẻ.

“Đan Tâm à, tuần sau bà muốn đi chùa cầu an, con có đi cùng bà không?”

“Tuân sau ạ?”

Đan Tâm lẩm nhẩm gì đó rồi nói: “Qua ngày sau cháu phải cùng Tiểu Vũ đi công tác rôi, phải đi một tuần lận, nếu bà không vội thì có thể đợi con về ạ!”

“Không sao, không sao, chuyện của con và Tiểu Vũ quan trọng.

Thời gian qua hai đứa cũng xảy ra nhiều chuyện rồi, nhân cơ hội này dành thời gian bên nhau nhiều một chút mới tốt, để còn bồi đắp tình cảm nữa, hai đứa còn trẻ, tương lai còn xa, phải biết tin tưởng và yêu thương nhau, nhìn thấy các con hạnh phúc như thế, bà nội rất vui!”

Bà nội mỉm cười nhân hậu.

Nụ cười của bà rất ấm áp, Đan Tâm cũng cảm nhận được tình yêu của bà dành cho bọn họ, cô có chút né tránh ánh mắt yêu thương đó mà nắm lấy tay bà võ nhẹ: “Bà cũng phải giữ gìn sức khỏe, bà phải sống vui, sống khỏe với chúng con thì chúng con mới hạnh phúc được.”

Đan Tâm không muốn nói dối bà đâu, cô đi tới trước mặt bà ngồi xuống rồi kê đầu lên đùi bà.

“Sức khỏe của bà không tốt, chúng con cũng thấy rất xót ạ!”

Bà nội mỉm cười vuốt ve mái tóc của đứa cháu dâu rất tình cảm của bà, Huyền Thanh cũng mỉm cười đặt hai tay lên vai bà nội rồi nói: “Đột nhiên bà con mơ thấy chuyện không tốt nên muốn đi câu an cho cả nhà, người già mà lại đang đau ốm nên có chút suy nghĩ nhiêu.

Đan Tâm, con cũng đừng lo lắng quá, hai đứa cứ đi thoải mái đừng lo nghĩ nhiêu, ở nhà đã có mẹ chăm sóc cho bà nội rồi!”.

Huyền Thanh rất khéo léo lại đảm đang, nhiêu năm qua bà là một người vợ mẫu mực, một người con dâu tốt, Đan Tâm ngước mặt nhìn Huyền Thanh: “Sau này con cũng sẽ trở thành một người giống như mẹ!”

Huyền Thanh có chút xúc động, còn bà nội hết nhìn đứa cháu dâu đang ngôi trước mặt lại ngước nhìn con dâu đứng phía sau lưng vỗ vào tay Huyền Thanh nói với Đan Tâm: “Đúng thế, Huyền Thanh từ lúc vê làm dâu nhà này chưa bao giờ làm ta phải buồn phiền chuyện gì, ta tin con cũng sẽ là một cô con dâu tốt để Huyền Thanh có thể nở mày nở mặt!”

Huyền Thanh mỉm cười đồng tình, sau đó lại lên tiếng: “Lam Lam cũng đến tuổi lấy vợ rồi, lân trước có một cô gái đưa nó về cũng rất khá, nếu như Lam Lam cũng yên bê gia thất rồi chúng ta không còn lo gì nữa!”

“Lễ nào là Thi Tịnh? Mẹ nói chị Thi Tịnh ạ?”

Đan Tâm suy đoán.

“Là cô gái họ Bạch đó!”

Huyền Thanh mỉm cười.

Đan Tâm cũng mỉm cười: “Chị ấy là một người tốt!”

Huyền Thanh vẫn luôn tin vào mắt nhìn người của mình.



Đan Tâm ở lại nhà đến tối mới về, Hàn Tử Lam cũng biết cô sắp đi công tác cùng Hàn Lam Vũ, trên đường đưa cô vê, hắn nói cô không cân phải miễn cưỡng ở bên cạnh Hàn Lam Vũ nữa, chỉ cần cô muốn, chỉ cần nói một tiếng ba mẹ hắn nhất định sẽ nghe theo nguyện vọng của cô.

Ban đầu Đan Tâm hận bọn họ nên không muốn tác thành cho bọn họ mới không muốn ly hôn, bây giờ lại vì Tu Kiệt và Mỹ Lâm mà tiếp tục gắn bó cùng hắn, Đan Tâm cũng không hiểu rốt cuộc bản thân muốn gì.

Cô tựa đầu vào cửa kính ngây ra một lúc mà không biết xe đã dừng lại từ lúc nào, cho đến khi cảm nhận được ai đó đang nhìn mình chằm chằm cô mới ngước mặt, nhìn xung quanh.

“Tới rồi á? Sao anh không vào trong?”

Hàn Tử Lam không nói gì, hắn vươn người về phía cô, đèn pha và đèn trong ô tô đều bị tắt hết, Đan Tâm có thể cảm nhận được hơi thở từ người nào đó đang rất gần với cô.

“Dylan, anh sao thế?”

Đan Tâm nín thở nhìn hắn.

“Em đã yêu anh Tiểu Vũ rồi có phải không?”

Giọng Tử Lam khàn khàn, rất cuốn hút, chỉ có điều giọng điệu lại có chút mờ ám, khiến Đan Tâm có chút không thoải mái.

“Chuyện này…

Có quan trọng không?”

Đan Tâm nhỏ giọng hết mức, người hơi lùi lại phía sau dính chặt với cửa ô tô.

“Rất quan trọng! Em trả lời đi!”

Hàn Tử Lam dứt khoát.

Nhưng cô không muốn trả lời! “Dylan…

Em vào nhà được không?”

Đan Tâm có chút sợ hãi đổi đề tài.

Hàn Tử Lam không nói gì, hắn im lặng một lúc rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn bất ngờ khiến Đan Tâm không kịp phản ứng, ban đầu hắn chỉ giữ môi mình phủ lên môi cô, thời gian như ngưng đọng lại.

Đan Tâm sực tỉnh, cô đưa tay muốn đẩy hẳn ra, Hàn Tử Lam liền đưa tay giữ lấy gáy cô rồi mυ"ŧ nhẹ làn môi căng mọng của cô rồi rời khỏi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng vô cùng day dứt! Trái tìm Đan Tâm đập mạnh trong lông ngực, cô sắp ngột ngạt thở không nổi, cánh cửa biệt thự Rose đột nhiên mở ra, Đan Tâm quay lại nhìn, ngọn đèn cổng rất sáng, có thể nhìn rõ bóng dáng Hàn Lam Vũ dần xuất hiện sau cánh cửa.

Đan Tâm phút chốc không biết phải đối diện với Hàn Tử Lam thế nào sau nụ hôn bất ngờ đó, cô vội đẩy cửa bước ra ngoài chạy về phía Hàn Lam Vũ.

Hàn Lam Vũ nhìn thấy xe của Tử Lam nhưng không nhìn rõ bên trong, lúc nhìn thấy Đan Tâm chạy tới hắn mới nhéo mắt nhìn lại.

Hàn Tử Lam ở trong bóng tối, một tay gác lên bánh lái nhìn về phía trước, Đan Tâm và Hàn Lam Vũ đang nói với nhau gì đó rồi Hàn Lam Vũ quay đầu lại nhìn về hướng của hắn sau đó ôm lấy vai cô đi vào trong.

Hàn Tử Lam dừng lại một lúc lâu rồi mới rời đi.



“Hàn Lam Vũ, lần này chú đừng bỏ tôi ở lại đó nữa nhé.”

Đan Tâm vừa xếp đồ vừa vô thức nói với hắn.

Hàn Lam Vũ đang đứng bên ngoài bàn làm việc xem tập hồ sơ màu xanh, nghe cô nói vậy hắn liên buông xuống rồi đi tới phía cô ôm lấy eo cô bế cô ra khỏi vị trí đang đứng.

“Này, tôi vẫn chưa dọn xong đồ…”

“Qua đó rồi chúng ta cứ dính lấy nhau thế này thì sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa!”

Hàn Lam Vũ nhếch môi cười gian.

Doãn Đan Tâm liên liếc hắn một cái rồi đánh vào ngực hắn một cái sau đó tiếp tục quay lại dọn đồ.

Hàn Lam Vũ sắp xếp xong cũng đã gân mười giờ tối, Đan Tâm đang ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa, trên tay vẫn cầm chắc cuốn sách.

Hắn mỉm cười tiến câm lấy cuốn sách trên tay Đan Tâm làm cô giật mình tỉnh lại.

“Á…

Chú làm gì?”

Đan Tâm hốt hoảng kêu lên.

“Đi ngủ sớm!”

Hàn Lam Vũ mỉm cười rồi bế cô nằm lên giường kéo chăn lên trùm lấy hai người rồi đặt lên môi cô một nụ hôn: “Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Đan Tâm ngáp một cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, vẫn là phi cơ riêng đến đón hai người sớm, Đan Tâm ở trên máy bay ngáp ngủ dựa vào vai hắn ngủ ngon lành, lâu lâu thức dậy nhìn một chút rồi lại dựa vào người hắn ngủ, không còn vẻ háo hức như lần đầu tiên.

Nơi bọn họ dừng chân vẫn là thành phố biển, nhưng là một khu resort khác hiện đại hơn, đứng trước bãi biển mênh mông Đan Tâm vẫn rạo rực không yên, cô muốn chạy ra ngoài đó nhưng lần trở lại này có lẽ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Hàn Lam Vũ chỉ mỉm cười nói: “Em có thể!”

Đan Tâm liếc hắn nghỉ ngờ, cho đến khi nhân viên đi tới giúp hắn mang đồ vào còn Hàn Lam Vũ cầm ô che cho cô, để cô ra ngoài một mình nhất định là không biết đường về, vì vậy hắn đi cùng cô sẽ tốt hơn.

Đan Tâm trong lòng như nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, chỉ có điều, gương mặt không thể che dấu được nụ cười mỉm.

Trên bãi biển có một cặp đôi song hành bên nhau, rực rỡ dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng.

“Em thích biển thế à?”

Đan Tâm không giấu gật đầu một cái, Hàn Lam Vũ cũng không nói gì nữa, lặng lẽ cầm ô đi dạo cùng cô, rất yên bình!