_Cái tên Hạo Thy Nhật chết tiệt! Nếu không phải là vì Khiết Như,tôi tuyệt đối không chịu thua với anh! Đúng là..hϊếp người quá đáng mà!
Vừa nhìn thấy Korean ở ngoài khuôn viên,mặt cô một lần nữa biến sắc,nhắc người,người xuất hiện =_=!
Khép nép kéo hành lý lướt ngang mặt ai kia,sống lưng cô có gì đó lạnh lạnh,hai người ở ngoài cổng nhìn vào chỉ biết cười cười,vì Anny,mà họ cũng bị tống khứ về một mạch.
_Phong Vũ Di,cái tính cách này của cô,nên thay đổi là tốt nhất,nếu một ngày nào đó,Khiết Như cũng không giúp được cô,thì tôi sẵn sàng nhờ người chuẩn bị..
Đang nói thì người con trai kia khẽ khựng lại,vế sau thì Anny hiểu rất rõ,là cổ quan tài đắt tiền nhất dành cho cô đây mà!
_Hừ!-Cô hừ nhẹ,rồi quay lại lườm anh_Được rồi! Cảm ơn anh trước,đúng là cái đồ..đồ..
Bị ám ảnh bởi ánh mắt kia,cô gái nhỏ im bặt,còn nói nữa,chắc Ken không thể gặp lại cô lần cuối mất,mà tên này cũng không biết thương sót người khác,trời đã tối thế kia,mà vẫn cương quyết đuổi cô về!
Nhìn lại đồng hồ trên tay,gương mặt Korean đầy thích thú,ngược lại gương mặt Anny cực kỳ khó coi.
_Nè Korean...
_Sao?
_Để tôi ở lại đây đi mà,chuyện tổ chức sinh nhật,không phải..bọn họ lo hết rồi sao?Anh sao có thể không biết thương hoa tiếc ngọc,mà bảo tôi về giờ này chứ?Năn nỉ đó,làm ơn đi Korean! Tôi không muốn xa Angel đâu!
Giọng điệu lúc mắng anh và bây giờ thật khác,anh còn đang nghĩ,là ai nhập vào cô gái này? Thảo nào là bạn thân,không một ai bình thường hết =_=!
_Không nói lần thứ hai! Nếu lời nói của tôi lúc này lúc khác,thì cả đám nhân viên của tôi,cần gì phải tuân lệnh của Hạo Tổng này?-Để hai tay trước ngực,ai kia nhướng mày_Hơn nữa,cô phá hỏng chuyện tốt của tôi,chỉ bảo trở về là tôi đã nể mặt lắm rồi,hay là..cô muốn..
_Được rồi! Được rồi! Tôi đi là được chứ gì,Khiết Như giao cho anh,nếu nó có vấn đề gì,tôi sẽ giúp anh chuẩn thị cổ quan tài thật đắt tiền!
_Vậy sao? Để xem là ai chuẩn bị cho ai?
Người con trai trước mặt cô cười nhếch,nhìn Korean,ai kia hằn học kéo vali đi,mới đến một lúc đã bị đuổi về,đúng là không còn công lý!
_Anny! Mày đi đâu dạ?
Khóe môi ai kia cười tươi khi nghe giọng nói trẻ con của nó,chắc chắn sẽ có người nể mặt nó mà giữ cô lại,thậm chí là nhận lỗi với cô thôi.
Bước đến cạnh Korean,con người kia nhìn anh cau mày,không lẽ,lúc đó anh ta muốn nói chuyện riêng với Anny,là muốn Anny rời khỏi đây??
*1 tiếng trước*
_Hì! Anh muốn xử lý tôi làm sao vậy?
Cô cười cười nhìn vào con người uy nghiêm trước mặt,anh không nói gì,chỉ đưa mắt nhìn vào Joy,rồi gật đầu.
_Tiêu tiểu thư! Chúng ta qua phía bên kia xây lâu đài,có được không??
_Sao không thể ở đây?Tôi muốn biết,Korean nói gì với Anny mà!
Bướng bỉnh,nó cương quyết lắc đầu,một bàn tay khác đưa tay nắm lấy cánh tay ai kia,cười mỉm.
_Khiết Như,qua đây đi! Chắc chắn,Korean sẽ biết cân nhắc,sẽ không làm gì Anny đâu!
Ji dỗ dành,nhìn cô rồi nhìn lại Anny,nó miễn cưỡng gật đầu,sau đó,đi cùng cô và Joy sang phía khác.
...
Quay người nhìn về phía xa xăm,người con trai trong bất giác trầm lặng,còn người ở phía sau mặt mày đầy nét khó coi.
_Ơ..Korean..anh..
_Ngày mai là sinh nhật của Khiết Như,chắc cô không quên điều này chứ?
_Tôi không quên!
_Tốt! Vậy cô mau trở về đi!
_Sao chứ? Anh không muốn tôi mừng sinh nhật với nó hay sao? Anh có biết..
_Tôi bảo cô trở về thì cứ trở về,đừng nói nhiều nữa!
Quay về phía cô,anh gắt,nhìn Korean,khóe môi ai kia méo xệch,anh ta bị điên thật rồi.
_Được rồi! Về thì về! Nhưng mà..còn Khiết Như thì sao?Anh không muốn mừng sinh nhật của nó hả?
_Tôi tự có sắp xếp của mình,nếu cô muốn tốt cho Khiết Như,thì nội trong đêm nay,trở về đó đi!
Quay theo nhìn bóng dáng con người kia,Anny tức trào máu,cô cũng không ngờ,ở trên đời này,lại có loại người thứ hai,giống nó như vậy =_=!
*Trở về thực tại*
_Tao..
_Đồng Khiết Như! Tôi nói em biết,có người thấy không khỏe,cho nên..muốn về trước thôi,tôi đã có nói,nhưng..cô bạn thân của em,tự cho mình là thông minh,nếu đã như vậy,thì cứ mặc kệ cô ta! Ngày mai,tôi sẽ đưa em về!
*Chỉ chỉ*
Bị Korean chặn họng,ai kia chỉ biết chỉ chỉ tay,há hốc mồm,rõ ràng là ai đã bảo cô trở về,bây giờ lại đổ hết tội cho cô??
_Có thật không? Anny?
Quay về phía cô,nó hỏi,ai kia bất giác cứng họng,không thể thốt nên lời,mà nếu có giải thích,cũng sẽ bị Korean cướp lời thôi!
_Em đã thấy chưa?im lặng,có nghĩa là đúng như lời tôi đã nói,ngày mai,tôi sẽ đưa em về,còn bây giờ..đi ngủ thôi!
Cúi xuống vuốt nhẹ làn tóc ai,anh nói,con người kia đứng nhìn,mà tức trào máu.
_Korean! Anh..được lắm! Sau khi anh trở về,tôi sẽ không tha cho anh! Tuyệt đối không tha cho anh!
Cô hét rồi kéo vali bỏ đi,hướng mắt nhìn theo bóng dáng cô bạn thân,gương mặt nó trầm hẳn,bộ dạng Anny như vậy,không khỏe chỗ nào?
_Korean! Nói mau,là anh gạt tôi đúng không?Thật chất,Anny rất khỏe,chỉ là anh..
Chỉ tay vào mặt anh,khóe môi kia bất giác khựng lại,không được manh động,bây giờ chỉ còn lại một mình,nếu bị mưu sát,thì sẽ không hay!
Gạt nhẹ ngón tay kia xuống,anh cười nhếch,xem ra,vật cản trở của anh trong đêm nay cũng đã được dẹp bỏ,những tên còn lại chắc cũng sẽ rất phát điên.
_Không nói chuyện với anh nữa,tôi đi ngủ trước đây!
Vừa mới quay đầu đi,cánh tay nó đã bị ai kia giữ lại,con người kia cười khì một tiếng,thu hẹp khoảng cách cả hai bằng một cái ôm.
Xiết chặt thân hình bé nhỏ trước mặt,anh khẽ cúi đầu xuống nhìn cô bé trong vòng tay mình,khıêυ khí©h.
_Korean! Anh muốn sao đây?
Ngước mắt lên nhìn anh,gương mặt nó biến đổi,nếu biết trước,đã chạy theo Anny cho xong rồi!
Ai kia im lặng,chạm nhẹ chiếc cằm của mình lên đầu ai đó,có ý cười,trong vô thức hàng mi cong khép chặt.
_Buông ra! Có nghe không? Tôi sẽ hét lên đó! Lúc đó,cả thế giới này sẽ biết,anh là một tên xấu xa!
*Vẫn im lặng*
_Hạo Thy Nhật! Buông ra!
*Vẫn im lặng*
_Anh là đồ xấu xa! Hức hức!
Khóc rồi,nó òa khóc như một đứa trẻ bị giành mất kẹo,còn ai kia chỉ im lặng,xiết chặt nó vào lòng hơn,làn môi cũng ngày một đặt nhẹ lên mái tóc.
_Em là trẻ con hay sao? Sao cứ khóc hoài như vậy? Tôi không làm gì em kia mà!
Giọng nói trầm ghé sát cạnh tai nó,sau đó tự động buông lỏng ai kia ra,xoay nhẹ về phía mình.
Đôi mắt đỏ hoe của con người kia khiến anh không khỏi bật cười,tiếng nấc nhẹ vẫn còn lưu đọng lại,mỗi thanh âm điều lắng nghe rất rõ.
Lẵng lặng đưa tay bôi vội nước mắt kia,người con trai học cách dịu dàng lên từng chúc,mỗi câu từ anh thốt ra,dù đúng hay sai,thì điều là vì một người.
Vì muốn tốt cho một người!
Dành riêng cho một người!
Trao tặng niềm tin và làm điểm tựa cho một người!
_Ngoan! Không được khóc,nước mắt của em,sẽ nhấn chìm tất cả,có biết hay không?
_Là anh quá đáng với tôi trước! Trong một thời khắc nhất định,anh không thể chạm vào người của tôi!
Gạt hai tay anh ra,cô gái nhỏ chạy nhanh vào nhà bán sống bán chết,ngẫm lại câu nói vớ vẩn kia,tự khắc,khóe môi ai lại khẽ cười.
_Em sai trầm trọng rồi..cô bé à?
______________________
*Biệt thự Pink*
*Cộp*
Hướng mắt về phía trước mình,người con trai khẽ lắc đầu,chàng trai kia vẫn trầm lặng đưa những ngón tay lướt nhẹ lên phím đàn piano,hồi tưởng.
Là anh đã tự tay đẩy cô bé đáng thương ra ngoài đường,là anh vì sự hiếu thắng của bản thân,để vọng tưởng chiếm hữu.
Bây giờ nhìn lại,vẫn có gì đó không thể chối cãi!
Bản thân giống như một người không có đủ tư cách bảo người khác tha thứ,con người trước mặt anh,nhìn vào anh bằng một cặp mắt lạnh lùng!
...
_Paul! Anh làm sao vậy?
Anh giật mình,khẽ quay lại người phía sau cười cười,rất may mắn,người đó là Anvert,nếu một trong số những người còn lại,có lẽ đã bị nhận ra.
_Ờ không có gì!
_Tân Khánh Huy! Anh tưởng em là một thằng ngốc à? Rốt cuộc tại sao lại mù quáng vậy? Người ta đã không để ý đến anh,tại sao,anh vẫn không rút ra được một bài học?hả?
Hướng mắt nhìn thật kĩ vào Anvert,ai kia bất giác mỉm cười,thằng em trai này,khi nào lại biết nói đạo lý như vậy?
_Chuyện của anh,em đừng bận tâm!
Lướt ngang qua Anvert,anh nhanh chóng tiến thẳng lên phòng,cũng không mong muốn,mình sẽ quay đầu lại.
_Được! Là chuyện của anh,nhưng mà..em phải nhắc cho anh nhớ,Koren,Shyz,Nike,Ken,Bin,điều thích cô bé tên Angel gì đó,nhưng rồi thì sao hả?Họ đã có một kết cuộc rõ ràng chưa?-Người ở phía trước Anvert bất giác dừng lại,anh biết rõ điều này,nhưng không hiểu sao,vẫn luôn trốn tránh_Năm đó,là anh đã đẩy con bé ra,anh có thể hối hận,có thể muốn dành tất cả tình yêu của mình để bù đắp,bọn họ cũng như vậy,vậy em hỏi anh,không lẽ cả đời này,các người cứ như vậy hay sao?-Anvert tiếp tục gắt,năm đó,chính anh cũng là người có mặt ở đấy,phải,anh cũng có một phần trách nhiệm,khi chỉ biết đứng nhìn.
_Vậy em nói cho anh biết đi,nói anh phải đứng trước Khiết Như,nói anh yêu con bé,nói tất cả mọi người ở đây điều yêu con bé,sau đó,muốn con bé lựa chọn hay sao?
Paul lớn tiếng quát,nhìn anh trai,Anvert bất giác thở dài,hôm nay,anh cũng thấy mình kỳ lạ,tự dưng lại muốn nhắc chuyện ngày xưa!
_Được rồi! Em là có lòng tốt muốn khuyên anh,nếu thật lòng yêu một người,thì nên bày tỏ với người đó,cảm xúc thật của mình!
_Em sai rồi! Yêu một người không nhất thiết phải bày tỏ với người đó,chỉ cần hằng ngày được nhìn thấy,người đó là đủ rồi! Huống hồ,anh lại là một thành viên của nhà họ Hạo,cả Shyz,là người Khiết Như yêu nhất cũng không có thể lặp lại quá khứ,thì làm gì,anh có đủ tư cách,để bảo con bé tha thứ cho hành động của mình!
_Thật là..
Khẽ chóng hong,người con trai trước mặt Paul thở dài,càng nói thêm thì mọi thứ càng rối,cái gì mà yêu một người chỉ cần nhìn thấy họ là hạnh phúc chứ?Thật,chỉ là lời ngụy biện đơn thuần.
______________________
_Tâm trạng thật phức tạp! Tiêu Nhiên,bây giờ em muốn mất trí nhớ một lần nữa! Nhưng mà..phải nhớ được anh 2,không muốn nhớ đến những người không đáng nhớ,như bây giờ! Em có thể trốn tránh họ,nhưng mà..em không thể trốn tránh trái tim mình,em không phải là một người cứng rắn,thế nhưng..luôn luôn cho mình cái quyền cứng rắn,khi đứng trước họ.Ngày mai là sinh nhật thứ 15 của em,cũng không biết,có ai nhớ không nữa?Không nhớ đến cũng không sao,chắc chắn,anh 2 sẽ nhớ mà,có đúng không?-Nhìn ra cửa sổ,nó lẩm bẩm,10 giờ đêm rồi,vẫn không thể nào ngủ được,giá như có thể gặp lại ba thì quá tốt,nhưng mà..chỉ nghe Shyz nói,ông đang ở rất xa,rốt cuộc là nơi nào đây?_Không biết,ba có nhớ sinh nhật của con không?Chứ hiện tại,Khiết Như,đang rất nhớ ba!
Tiếng thở dài giữa màn đêm mang âm điệu trầm uất,bây giờ,nó mới phát hiện ra,mình cô độc như thế nào?
*Cạch*
Tiếng cửa..
Quay lại phía sau,nó bắt gặp khuôn mặt điển trai của Korean,khi thấy anh,không hiểu sao lại có chút sợ sệt!
_Bây giờ vẫn chưa ngủ? Muốn ngày mai sẽ trở thành con gấu trúc hay sao?
_Kệ tôi! Liên quan gì tới anh!
_Em..
_Ra ngoài đi! Tôi muốn đi ngủ rồi!
Bước đến phía anh,nó đưa tay đẩy đẩy,kết quả,chỉ tội nó thở không ra hơi.
Đưa hai tay giữ chặt hai bên cánh tay ai,Korean cười nhạt,để nó ngồi xuống giường,anh khẽ khàng khụy gối xuống,đưa mắt nhìn lên trên.
_Khiết Như? Em đang nhớ ba em sao?-Con người kia trợn mắt nhìn anh,không nói nên lời_Nếu để,trong ngày quan trọng nhất của em,gặp được người thân của mình,em sẽ hạnh phúc,có phải vậy không?-Anh hỏi tiếp.
*Gật gật*
_Vậy..em phải hứa với tôi một chuyện?
_Được!
_Đó là..ngủ thật ngon! Trong giấc mơ,phải nghĩ về những điều tốt đẹp nhất,nơi đó,sẽ là một thế giới cổ tích tuyệt đẹp,một tòa lâu đài uy nghiêm,và những,con người luôn muốn em mỉm cười,vì nụ cười của em..thật sự khiến người khác..hạnh phúc!
_Có thật không?
_Ừm! Tôi sẽ không gạt em!
Người con trai trước mặt khẽ gật đầu,có thể đây cũng được coi là một lời nói dối thiện chí chứ? Một lời nói dối chân thành?
Khẽ đứng dậy xoa đầu ai kia,anh thoáng chút xiêu lòng vì nụ cười ngây ngô đó,nụ cười này..thật sự rất đẹp!
_Tôi sẽ tin anh! Bây giờ,tôi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ! Tạm biệt!
Đứng dậy quay người đi,nó khẽ giật mình,khi một bàn tay kéo mạnh nó vào lòng,đôi tay rắn chắc kia,cũng ngày một xiết chặt.
_Korean..
_Sau này..khi mọi thứ em biết được,dù nó là đúng hay sai,thì cũng không được vì vậy mà tuyệt vọng,phía sau em,vẫn còn rất nhiều thứ tuyệt đẹp,chờ đợi em.Có cả một người ngoại lệ luôn chờ em,anh ta là một tên kiêu ngạo,anh ta là một người độc tài,anh ta cũng được xem là..một kẻ xấu xa! Nhưng..anh ta không phải là một người máu lạnh,cũng không phải là..một người chỉ biết dùng sự uy quyền của mình,để ép buộc em,vì đó..hoàn toàn là một lớp vỏ ngụy trang ở bên ngoài!
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!