Dõi mắt nhìn theo bóng người con gái chạy đi Shyz cười nhạt.
_Anh sụp đổ rồi em à!
*Cộp..cộp*
Một bóng người dừng trước mặt anh với khuôn mặt trầm ngâm,nhìn vào đứa con trai,ông Hạo khẽ lắc đầu.
Ông làm gì thế này? Mọi việc đã đi quá xa khiến không thể kiểm soát.Chính tay ông đã đẩy con trai mình vào tấm bi kịch do lòng ích kỷ của riêng ông và sau đó là lòng hối hận không thể nào bù đắp.
_Ba xin lỗi! Hại con mất con bé một lần nữa rồi! Nếu có thể..hãy theo đuổi như cách con đã làm.Ba! Tuyệt đối không ngăn cản.
Sự xuất hiện của ông Hạo khiến anh dở khóc dở cười,liệu pháp này có chắc chắn không?
Hình ảnh anh bị lấm lem trong mắt người con gái anh yêu,sau mọi thứ lại trở về vạch xuất phát,là bắt đầu một hành trình mới,xóa sạch vết thương khiến con người kia hoàn chỉnh.Thế nhưng,anh lại không dám chắc vào khả năng của mình.Vì..nó chỉ hận anh!Hận anh rất nhiều là đằng khác!
______________________
*Hộc..Hộc*
Rời khỏi sân bay nó liên tục chạy với nhiều km trong ngày,chết tiệt cứ thích hành hạ bản thân.
Dừng trước nhà thờ nó cúi người thở dốc,kì thật,trước giờ nó chưa từng đến đây.
Bước chậm rãi vào trong,con người kia nhìn những hàng ghế dài bỏ trống thở dài.
Đứng trước mặt thánh ala nó khẽ khàng nhắm chặt mắt chấp tay cầu nguyện.
*Cộp..cộp*
Một con người khác cũng đứng cạnh nó nhắm chặt mắt,vô tri vô giác cười nhếch môi.Dù tiếng động rất lớn nhưng người con gái đó không hề hay biết có người đứng bên cạnh mình.
Cầu nguyện xong nó mỉm cười,khẽ quay đầu thì nụ cười kia tắt hẳn.Người đứng bên cạnh thật trùng hợp,không ai khác ngoài người cầm ô.
Khoảng cách rất gần nên cũng cho nó nhìn kĩ mặt anh hơn,nốt ruồi dưới mắt kia có chút thu hút nó.Khẽ đỏ bừng mặt,nó nhanh chóng xoay người đi.
*Bạch*
Anh dùng tay mình để giữ chặt tay nó giữ lại,tay còn lại đặt yên trong túi quần.
Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nó từ từ xoay người lại,nhìn Korean nó đâm ra khó hiểu.Anh ta muốn gì ở nó sao?
_Áo của tôi?
Ba chữ này mà anh ta cũng nói được!Đúng là cực kỳ keo kiệt,chỉ có một chiếc áo mà cũng đòi nó ngay lúc này!
_Có cơ hội tôi sẽ trả cho anh! Buông tay tôi ra đi! Ở trước mặt chúa mà anh dám động tay động chân như vậy à?
Không hiểu sao anh lại không muốn buông,nếu buông ra là có nghĩa không còn cớ để giữ nó lại.
Đã từng nói nó không có gì đặc biệt,nhưng kì thật,đoạn nhạc kia phát lên khiến anh đâm ra hứng thú về cô gái đa tính cách này!
_Tôi không phải là một người keo kiệt đòi em chỉ vì một chiếc áo.Nhưng mà..lại không muốn..có một người con gái khư khư giữ áo của mình!Như vậy..thì rất khó coi!
Giọng nói có chút đùa cợt nó,đưa tay nắm lấy cánh tay anh nó cố đẩy ra nhưng bất lực,chỉ nghe thấy tiếng cười khẩy từ anh.
_Tôi nói tôi sẽ trả mà! Anh như vậy là sao hả?-Nó cáu_Còn nữa,ở đây là đâu mà anh dám nắm tay tôi hả?Anh có biết như vậy là..A!
Đôi mắt người con trai kia nheo lại kéo nó gần sát người anh,đối mặt với anh nó bất ngờ cứng họng.
_Là gì hả?Nói rõ ràng cho tôi biết! Nếu không..tôi tiếp tục làm những việc còn hơn như vậy!-Đôi môi nó khẽ run nhìn Korean chằm chằm,lời lẽ cũng chui tọt đâu mất.Hướng mắt về thánh ala anh khẽ nhếch môi rồi quay lại nó_Tôi nghĩ chúa rất không ngại nếu tôi làm gì em đâu!-Gương mặt đó thật đáng sợ.
_Tôi..
Nhìn người con trai khóe môi kia lắp bắp.
______________________
_Ơ..Anh 2! Anh đang làm gì vậy?
Ken im lặng chú tâm nhìn vào hai con người được khắc bằng gỗ mỉm cười.Gương mặt kia khiến Anny đâm ra khó hiểu.
Bước cạnh lại Sofa cô ngồi xuống cạnh anh đưa tay lấy nhanh con người gỗ đó thích thú.Rất đẹp là đằng khác,nhưng sao cứ giống ai kia..
_Con bé này trả cho anh!
Anh cau mày,Anny cười cười đưa cho Ken khẽ nháy mắt.
_Là anh cho người làm sao?Rất giống với Angel đó! Đúng là trọng sắc!
Ken cười tươi đưa hai con người gỗ được điêu khắc tỉ mỉ lên trước mặt cô nhướng mày.
_Thấy sao hả?Rất giống có đúng không?
_Đúng vậy! Vậy còn của em đâu!
Xòe tay ra trước mặt Ken cô chờ đợi.
Anh cười cười rồi lôi ở phía sau ra một con người gỗ khác,đấy là dành cho cô.
_Anh 2 em đâu keo kiệt đến mức đó! Tìm một người rộng lượng như vậy không có đâu!
Nhìn ai kia tự tin cô ôm đầu.
_Khoác lác quá đi! Nhưng không sao! Cảm ơn anh vì món quà!
_Nè..con bé chưa về sao?
Anny méo xệch,phải nói là Ken giả ngốc hả?Câu hỏi này anh hỏi bao nhiêu lần rồi ==!
_Chưa có về! Hay anh đi tìm nó đi! Chắc bị anh nào bắt cóc rồi! Haizz..Ken ơi Ken! Anh mất vợ là cái chắc!
Nhìn anh trai cô cười cười,điệu bộ cực kỳ gian tà.Nghe xong,Ken cau mày đưa hai con người gỗ lại cho cô với vẻ lúng túng.
_Anh mất vợ! Em cũng sẽ không có chị dâu! Giữ kĩ cho anh đó!
_Anh 2! Nè..
Cô chưa kịp nói gì hết anh đã chạy vụt đi,cầm lấy 3 con người gỗ trong ray Anny cười cười.
_Angel! Ken rất thật lòng với mày! Cho nên..mày phải yêu thương anh ấy có biết không?Một tên ngốc nghếch!
______________________
Người con trai đó từ từ đưa tay vòng qua eo nó giữ chặt,bây giờ không chỉ một mà là hai tay.
Bao trọn thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay,anh từ từ di chuyển đến bờ tường vững chắc áp mạnh nó vào.
Cái hành động ám muội kia khiến nó giật mình,đưa tay đặt lên cánh tay kia đẩy đẩy.
_Cái tên này! Tôi không quen biết anh! Anh đừng có làm càng!
_Hừ!
Anh hừ nhẹ rồi cúi khuôn mặt điển trai xuống nhìn vào nó,sao lại vậy?Tại sao anh lại có hứng thú muốn thân mật với cô bé này?À không,là từ cái nhìn đầu tiên mới đúng!
_Sức hấp dẫn của em có chút thu hút tôi!Kì thật,là ngay hôm trời mưa đó!-Anh khẽ nhếch môi_Có một cô gái đã không biết nhìn đường đâm vào người tôi,cũng bởi lẽ đó..tôi bị mùi hương dâu này quyến rũ!
Khuôn mặt nó thì đỏ lên còn người con trai kia rất bình thản,thậm chí không hề thấy ngại miệng,chắc do..anh ta đã tiếp xúc với rất nhiều người.
_Anh bị điên rồi đúng không?Cả những lời không biết xấu hổ này cũng nói ra được! Tôi nghĩ..anh tìm nhầm người rồi!
Nó cúi mặt xuống nói,hai tay bám chặt tay áo anh chờ cơ hội đẩy ra,còn anh đang chống hai tay lên phía tường,chuẩn bị cơ hội công kích.
Nhìn lại tay áo mình bị người con gái kia giữ chặt,làn môi Korean bỗng dưng cười.
_Em giữ chặt như vậy,sợ tôi chạy mất sao?
Ngước nhìn lên người con trai nó lắc lắc đầu,không phải,rõ ràng không phải như vậy!
_Anh hiểu lầm rồi! Tôi không có ý đó!
Nó bối rối giải thích,hai cánh tay cũng từ từ rời ra thả lỏng xuống.
Nếu có thể nó rất muốn chạy khỏi đây,nhưng lại bít đường,chả còn một lối thoát.Người con trai kì lạ này,thật sự rất đáng sợ.Anh ta rất giống với Nike,nhưng có gì đó hơn hẳn.
Anh nhìn nó rồi từ từ cúi xuống,va chạm nhiều người nhưng lần này lại có gì đó rất thú vị.
Hai chiếc mũi chạm vào nhau khiến người con gái kia giật mình,tự bao giờ mặt nó nóng ran đến vậy.
_Anh..
_Hừ! Bất cứ người con gái nào cũng đều nói như vậy,nhưng sau khi cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ,họ đều muốn nhiều hơn! Tôi nghĩ..em cũng không hề khác họ!
Lời lẽ sắc bén như dao cứa vào tim nó,anh ta luôn nghĩ tiêu cực đến thế sao?Rất giống,thật sự rất giống!
_Anh..đồ hạ lưu!Sao anh cũng giống như Nike vậy?Tôi cứ nghĩ anh là một người tốt! Là người rất tốt bụng khi nhắc tôi dưới mưa! Là một người biết thương xót người khác! Nhưng không ngờ,anh cũng là hạng người đó! Rất hạ lưu và đốn mạt!
Nó hét,kèm theo là nước mắt.
Người con trai kia trừng mắt nhìn vào người vừa mắng mình,nếu là một cô gái khác,anh sẽ gϊếŧ chết ngay lập tức.Nhưng với cô bé này,anh chỉ muốn hưởng thụ cái kɧoáı ©ảʍ chết người đó.
Một tay giữ chặt đầu nó anh cúi xuống,tay còn lại chống chặt lên tường hôn lấy hôn để khóe môi kia.
Hành động mạnh bạo như thể muốn nhào nát làn môi nó.
Đưa tay ra phía sau nó liên tục đánh vào con người anh,rất nhiều lần nhưng vẫn không thể làm gì được.
Chiếc lưỡi kia lấn sâu vào trong hút đi hết những ngọt ngào ở trong đấy,đôi mắt khẽ khép chặt cuốn lấy chiếc lưỡi kia.
Nó im lặng thả lỏng hai tay xuống lặng lẽ để nước mắt trào ra.Không phản kháng,vì có thể cũng sẽ vô dụng.Cứ vậy,nụ hôn kia kéo dài.
_Hừ! Thật sự rất ngọt!
Anh bá đạo khẳng định,sau khi nụ hôn kết thúc nó như chết lặng.
Đưa tay sờ nhẹ lên môi,con người kia hận không thể gϊếŧ chết anh.Nước mắt cũng ngày một giàn giụa.
Anh đưa tay cầm lấy bàn tay nó giữ chặt kéo xuống dưới,khóe môi khẽ nhếch lên.
_Hình như tôi quá mạnh bạo thì phải! Làm thiên thần nhỏ sợ hãi rồi!
_Hức hức! Tôi ghét anh! Đồ bỉ ổi! Hành động của anh không khác nào một tên cường đạo! Anh không thấy quá đáng hả?
*Bịch*
*Bịch*
Đưa tay đánh mạnh vào ngực anh,nó không ngừng bật khóc.Người con trai kia hừ lên một tiếng rồi đưa tay giữ chặt hai cổ tay kia áp mạnh vào tường.
_Anh muốn gì nữa đây?
Nó gắt.
_Chúng ta tiếp tục đi!
Chạm nhẹ làn môi vào môi nó anh mím chặt rồi từ từ rời ra,cứ vậy lập đi lập lại nhiều lần.Con người này,khiến anh có chút muốn chiếm hữu nhưng lại không nở ra tay.Chỉ nhìn nước mắt kia,anh lại muốn đùa cợt.
Kết thúc màn khóa môi anh từ từ buông nó ra,đâm đâm nhìn vào anh nó run rẩy không cất thành lời.
_Em là người đầu tiên dám lớn tiếng mắng tôi! Nụ hôn này chính là hình phạt cho kẻ không biết phép tắc!
Lau sạch nước mắt của con người kia,anh lạnh lùng quay người đi.
Vừa ra đến cửa đã bắt gặp Ken,Korean khẽ trau mày.
_Mày đi đâu đây thằng kia?
Ken hỏi.
_Chúng ta cùng một mục tiêu!
Khẽ nhếch môi con người kia ung dung bước ra ngoài.Mặt Ken trầm ngâm chạy nhanh đi vào trong.
Nhìn thấy nó đang khóc,anh vội vàng chạy lại.Bắt gặp Ken,nó vô cùng khó xử.
_Em làm sao vậy?Sao lại khóc?
_Ken! Hức hức!
_Nói anh nghe có chuyện gì vậy?
Anh luống cuống hỏi,nhìn anh nó càng khóc to hơn.
_Em muốn trở về Pháp!Em không muốn ở đây nữa! Em không muốn,hức hức!
_Được rồi! Anh đưa em trở về Pháp!
Kéo nó vào lòng,anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ đầu,đôi mắt phút chốc đỏ rực.
"Korean.."