Tang Nguyệt thật không hiểu Tần Thịnh sao có thể không rên một tiếng sau khi phát hiện cô ‘nɠɵạı ŧìиɧ’, lén dùng tiền tống cổ ‘tình nhân’ của cô.
Người bình thường bắt gặp vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ, không phải hẳn là đã xông lên tẩn cho một trận sao?
Cũng bắt gặp vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ mà anh lại không chụp lại chứng cứ vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ, tìm đội luật sư, lấy sai lầm của vợ để không phải chia tài sản hoặc là để mình không phải rời nhà, anh cư nhiên lại không thể để vợ biết mình đã phát hiện vợ nɠɵạı ŧìиɧ, để tránh vợ thẹn quá hoá giận rời bỏ anh.
Còn giấu vợ lặng lẽ dùng tiền tống cổ tiểu tam.
Tang Nguyệt lúc trước vẫn luôn không tin anh sẽ yêu cô nhiều như thế.
Nhưng giờ cô đã có chút tin rằng Tần Thịnh là thật sự yêu mình.
Anh thật đúng là kẻ si tình a!
Tang Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, không nhịn bật cười một tiếng.
Ninh Sách ở đầu kia điện thoại không rõ nguyên do, “Chị, chị cười cái gì?”
“Không có gì.”
Chuyện Tần Thịnh cho cậu thẻ vì tưởng cậu là tiểu bạch kiểm mà cô bao nuôi này Tang Nguyệt không thể nói thẳng ra với Ninh Sách, sẽ mất hết mặt mũi của người anh rể là Tần Thịnh này.
Tang Nguyệt cười nói: “Anh rể em không có không thích em, anh ấy không phải là người coi trọng thân phận, xuất thân không nói lên được bất cứ vấn đề gì, hơn nữa em là em của chị, chúng ta có xuất thân là giống nhau, em không cần nghĩ quá nhiều, ngày mai chị với anh ấy qua đón em.”
Ninh Sách lập tức khẩn trương hẳn lên, “Chị,hay là thôi đi, ánh mắt anh rể nhìn em hôm nay có chút...... Có chút......”
Tang Nguyệt đoán được cậu muốn nói cái gì, hỏi: “Có chút hung dữ có phải không?”
Ninh Sách ừ một tiếng.
Tang Nguyệt cười, “Đó là anh ấy hiểu lầm một số chuyện, chị đã nói rõ ra với anh ấy rồi, yên tâm đi,anh ấy sẽ không dữ với anh nữa.”
Ninh Sách hỏi: “Anh ấy hiểu lầm cái gì?”
Cái này sao......, em bây giờ còn nhỏ.” Tang Nguyệt ra vẻ thần bí, “Nói với em em cũng không hiểu, chờ em trưởng thành sẽ hiểu rõ thôi.”
Ninh Sách buồn bực nói: “Chị, em đã không còn nhỏ,có hiểu lầm gì chị trực tiếp nói cho em biết đi.”
“Được rồi, trẻ con thì đừng hỏi nhiều như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp mặt lại nói, cúp đây.”
Ninh Sách: “Chị, em thật sự không......”
Không chờ Ninh Sách nói xong, Tang Nguyệt đã trực tiếp ngắt cuộc trò chuyện.
Ninh Sách ngồi ở trên giường, buông di động xuống, nghĩ đến ánh mắt tối nay của anh rể, nhịn không được phỏng đoán xem anh rể có thể có hiểu lần gì mà lại căm ghét cậu đến thế.
Chị nói chờ khi cậu trưởng thành sẽ hiểu, nghe như là nói cho có lệ.
Chẳng lẽ tình cảm hai vợ chồng chị cũng không tốt, chỉ là liên hôn thương nghiệp mà thôi?
Lúc trước chị chưa bao giờ nhắc đến việc để cậu và anh rể ăn chung với nhau một bữa, tối nay cậu nhắc tới anh rể với chị, chị liền bảo cậu ngày mai ăn với anh rể một bữa cơm, có lẽ là chị đã về thương lượng với anh rể một chút, bảo anh ấy phối hợp với chị diễn tình cảm trước mặt cậu.
Nghe nói vợ chồng hào môn đều là như thế, chỉ là liên hôn mang lại ích lợi, không có tình cảm gì với nhau, lúc cần thì diễn ra vẻ là một cặp vợ chồng ân ái.
Ninh Sách như suy tư gì đó, lấy tấm thẻ Tần Thịnh cho cậu từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra nhìn.
Đoán không ra Tần Thịnh cho cậu tấm thẻ này, ngoại trừ không thích cậu, sợ cậu sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chị, còn có thể có dụng ý nào khác.
Tần Thịnh tắm rửa xong ra tới, Tang Nguyệt đã nằm ở trong chăn.
Mấy ngày nay, Tần Thịnh ngày đêm phải chịu ý nghĩ Tang Nguyệt nɠɵạı ŧìиɧ tra tấn, bây giờ đã nói rõ mọi chuyện, chỉ cảm thấy chua ngọt đắng cay hoà quyện.
Anh xốc chăn lên giường, lập tức dựa người qua cô, một tay ôm lấy eo, ôm cô vào trong lòng ngực, một tay bao lấy mu bàn tay cô, ánh mắt thâm thúy nhìn lên khuôn mặt cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, “Nguyệt Nguyệt,anh rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ.”
Tang Nguyệt lập tức nhận ra anh thay đổi cách xưng hô với cô, đây là lần đầu tiên anh gọi cô thân mật như vậy, lông mi Tang Nguyệt khẽ run run, bị lời yêu không chút che giấu nào này của anh làm cho hoảng hốt, thấp giọng nói: “Là tự anh không về chứ em không có không cho anh về nhà.”
Tần Thịnh ừ một tiếng, cánh tay ôm cô càng chặt hơn, đem mặt vùi vào cổ cô, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn thấy em và em ấy ở bên nhau, cười đến vui vẻ như vậy, anh cho rằng, em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn anh về nhà, em ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh, ngày đó, anh gọi cho em em cũng không nghe.”
Tang Nguyệt nghe thấy ngữ khí anh như có chút hờn dỗi, hỏi: “Anh đây là đang trách em sao?”
“Không có, không trách em.” Tần Thịnh lập tức phủ nhận, ngẩng đầu, hôn lên môi cô, ảo não nói: “Anh trách chính mình, là anh không biết rõ tình huống đã không phân biệt đen trắng mà hiểu lầm em, anh không về nhà nhiều ngày như vậy, cũng không nhắn tin cho em, em......”
Tần Thịnh vốn định nói, có phải em cũng đang trách anh đúng không, dừng một chút, nhớ tới, Tang Nguyệt cũng không thích anh, anh không trở về nhà, không nhắn tin tới cũng không có ảnh hưởng gì đến cô.
Cô không nhớ thương gì anh, sao có thể trách anh chứ.
Tần Thịnh có chút chua xót, nhìn mặt cô, vẫn là không nhịn được, giọng nói khàn khàn trầm thấp, thật cẩn thận hỏi: “Em thì sao, em có trách anh không về nhà mà không nhắn tin cho em không?”
Tang Nguyệt bị anh hỏi đến tim đập nhanh hơn một chút.
Tần Thịnh nhìn cô thật sâu.
Thật lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời, Tần Thịnh cụp mắt xuống, che đi cảm xúc mất mát trong mắt, thất vọng mà lẩm bẩm, “Không sao cả, từ từ tới.”
“Có.”Cô đột nhiên mở miệng.
Tần Thịnh giật mình, cho rằng mình nghe lầm, không thể tin được nhìn cô.
Tang Nguyệt quay mặt đối diện với anh, gằn từng chữ một lặp lại, “Em nói, có.”
“Thật sao?” Xác nhận cô nói cô có trách anh không về nhà cũng không gửi tin nhắn, Tần Thịnh nháy mắt hớn hở hẳn lên, xoay người áp lên trên người cô, cúi đầu hôn.
Tang Nguyệt nghiêng đầu né tránh, trừng anh một cái, tức giận nói: “Anh có nhà không về, cố ý ở lại khách sạn gần nhà như vậy,em lại không biết anh là bởi vì hiểu lầm quan hệ của em với Ninh Sách nên mới không về nhà, em vẫn luôn nghĩ có phải em có chỗ nào làm không tốt, chọc giận anh, nửa tháng, chỉ có mỗi một cuộc điện thoại của tài xế gọi đến bảo anh đang ở quán bar, còn những thời điểm khác một chút tin tức cũng không có,anh cư nhiên còn không biết xấu hổ hỏi em có trách anh không, em đương nhiên là có rồi.”
Tang Nguyệt càng nói càng giận, “Anh còn uống nhiều rượu chạy về nổi giận với em, anh cho rằng em là người hiền lành lắm sao? Anh không hề thấy có lỗi về hành vi hoang đường lại thái quá của mình sao?”
“Anh biết,anh sai rồi.” Tần Thịnh bật cười một tiếng trong cổ họng “Anh biết anh sai rồi, nhưng anh không nghĩ tới em sẽ trách anh, em trách anh, có nghĩa là em để ý đến anh, đúng hay không, Nguyệt Nguyệt, trong lòng em có để ý đến anh.”
Không chờ cô trả lời, anh đã xác nhận được đáp án, thấp giọng cười, cúi đầu hôn lấy môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp bờ môi cô.
Tang Nguyệt thấy anh cả mặt đầy ý cười, lấy chân đạp anh nhẹ một cái.
“Anh còn không biết xấu hổ cười, cứ phải chọc em giận anh mới vui vẻ đúng không?”
Cô không trách anh, anh ủy khuất như cô làm ra cái chuyện gì rất có lỗi với anh, tức giận trách mắng anh, anh ngược lại lại cao hứng.
“Nguyệt Nguyệt, trong lòng em có anh, có phải hay không?” Môi Tần Thịnh chuyển qua bên cổ cô, đầu lưỡi liếʍ lên làn da trắng nõn của cô.
“Ngứa.” Tang Nguyệt rụt cổ, tay đẩy lên vai cô.
Tần Thịnh bắt lấy tay cô, ấn tay cô lên ngực mình, di chuyển dọc theo l*иg ngực xuống phía dưới.
Tang Nguyệt nhận ra được ý đồ của anh, vội vàng muốn rút tay về, bị anh giữ chặt lấy.
Tang Nguyệt hô hấp loạn nhịp,quay mặt sang bên kia.
Tần Thịnh nắm lấy cằm cô, đem mặt cô quay lại, ánh mắt nóng rực.
Tang Nguyệt đỏ hết cả mặt, mới vừa gật đầu, đã bị anh vội vàng hôn lấy.
Hai người hôn nhau ướŧ áŧ, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng nóng dần lên.
Cô tuy rằng không cho anh đáp án chính xác, nhưng trong lòng anh cũng đã loáng thoáng thấy được ý nghĩ trong lòng cô.
Ngày hôm sau, khi hai người thức dậy cũng đã muộn.
Khi dì Điền nhìn thấy hai người cùng nhau từ trên tầng đi xuống, có chút ngoài ý muốn.
Từ cái ngày bà ám chỉ chuyện Tang Nguyệt có khả năng nɠɵạı ŧìиɧ trước mặt Tần Thịnh, Tần Thịnh vẫn luôn không về nhà, tuy rằng lúc ấy Tần Thịnh cho bà thấy thái độ kiên quyết không tin Tang Nguyệt sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng hành động và thái độ sau đấy cho thấy, anh phát hiện Tang Nguyệt ở bên ngoài bao nuôi người khác.
Mấy ngày này, Tang Nguyệt một mình ở nhà, dì Điền thường xuyên nhìn thấy cô sau khi ăn xong cơm tối sẽ đi ra ngoài, tuy rằng đêm đó vẫn có về lại nhà, nhưng ở trong mắt dì Điền cô buổi tối là đi ra ngoài lén lút gặp tình nhân, sở dĩ vẫn về nhà chỉ là do cố kỵ bà ở bên này.
Hai vợ chồng một người không về nhà, một người thường xuyên đi ra ngoài hẹn hò tình nhân, chuyện tình cảm tựa hồ như đã đi đến bước kết thúc, dì Điền lúc rảnh rỗi còn thường xuyên thấy hối hận mình ngày đó không nên lắm miệng, nếu không phải tại bà lắm lời, có khi hai vợ chồng cũng không cãi nhau nhanh như vậy.
Lúc này nhìn thấy hai người vẫn đi cùng nhau xuống, Tần Thịnh còn ôm eo Tang Nguyệt eo, hai vợ chồng thoạt nhìn trông rất ân ái, tình cảm đằm thắm.
Đã hơn 10 giờ, đã quá giờ ăn bữa sáng.
Dì Điền hỏi: “Bây giờ có ăn bữa sáng không?”
Tần Thịnh nói: “Không cần, dì rót hai ly sữa bò qua đây.”
Hai người chuẩn bị đi đón Ninh Sách trước rồi về trực tiếp ăn cơm trưa.
Dì Điền xoay người, vào phòng bếp rót hai ly sữa bò.
Tang Nguyệt nhận lấy sữa từ trong tay dì Điền, nói lời cảm ơn, ngồi vào trên sô pha nhắn tin cho Ninh Sách, hỏi cậu đã dậy chưa, bây giờ cô qua đón cậu.
Ninh Sách không có thói quen ngủ nướng, lúc nhận được tin nhắn của Tang Nguyệt đang ngồi học từ mới tiếng Anh, cầm di động nhắn lại: 【Dậy rồi. 】
Tang Nguyệt: 【Được, giờ chị qua đấy. 】
Cất di động đi, Tang Nguyệt bưng ly lên uống hết sữa.
Dì Điền cầm lấy cái cốc không, vừa mới xoay người thì nghe thấy Tang Nguyệt nói: “Dì Điền, làm phiền dì, hôm nay vất vả một chút, cơm trưa làm thêm mấy món ăn, em trai con sẽ qua đây.”
“Được.”
Dì Điền lên tiếng, ngay sau đó nhận ra cái gì, quay đầu lại hỏi: “Em trai con?”
Tang Nguyệt: “Đúng vậy, em trai con, năm nay mười lăm tuổi, đang là tuổi dậy thì trong giai đoạn phát triển, lượng cơm ăn rất lớn, dì nấu nhiều cơm lên chút.”
Dì Điền nhớ tới lúc trước Tang Nguyệt đều là mua quần áo giày dép cho bé trai, bừng tỉnh nói: “Con đợt trước mua rất nhiều quần áo giày dép đều là mua cho em con sao?”
Tang Nguyệt nghe thấy bà hỏi như vậy, tức khắc hiểu ra vì sao mấy ngày nay cô cứ cảm thấy dì Điền có chỗ nào kỳ quái, hóa ra là nhìn thấy cô mua quần áo giày dép cho nam, cũng cho rằng cô bao nuôi người khác ở bên ngoài.
Sao ai cũng nghĩ cô nɠɵạı ŧìиɧ, ở bên ngoài bao nuôi tiểu bạch kiểm thế, thoạt nhìn cô trông rất giống phú bà ăn chơi tiêu xài sao?
Tang Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái.
Tần Thịnh ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm tờ báo, yên lặng nâng tờ báo lên cao, che đi biểu tình chột dạ trên mặt.
Tang Nguyệt dở khóc dở cười, một tay cướp lấy tờ báo trên tay anh, ném lên trên bàn trà, cười đáp dì Điền, “Đúng vậy, đều là mua cho em trai con.”
Cô cũng không gạt dì Điền, nói: “ em ấy là em trai cùng mẹ khác cha của con, mẹ con đã qua đời, bây giờ quyền giám hộ em ấy đang ở trong tay con.”
“Hóa ra là như thế.”Dì Điền biết mình hiểu lầm Tang Nguyệt, Tang Nguyệt không có nɠɵạı ŧìиɧ, vẫn đang tốt đẹp cùng Tần Thịnh, trong lòng vừa xấu hổ lại kích động, vội nói không ngừng: “Vậy tiểu thiếu gia thích ăn món gì, con nói với dì, giờ dì đi chuẩn bị.”
Tang Nguyệt nói mấy món Ninh Sách thích ăn, quay đầu nói với Tần Thịnh: “Đi thôi, đi đón Ninh Sách.”