Chương 47

Thôi, ly hôn là không còn quan hệ gì nữa rồi, vẫn là không làm phiền anh đại giá.

Tang Nguyệt nói: “Vậy anh dịch sang bên cạnh nhường đường một chút.”

Anh chắn ở trước mặt cô, cô không thể đi xuống.

Tần Thịnh lù lù bất động, khẽ nâng cằm, biểu tình kiêu căng ngạo nghễ, rũ mắt xuống, hạ quyết tâm nói: “Tang Nguyệt, anh lại cho em thêm một cơ hội nữa.”

Tang Nguyệt nghe không hiểu anh có ý gì, theo bản năng hỏi: “Cơ hội gì cơ?”

Tần Thịnh nhắm mắt, hầu kết lăn lộn, “Em chia tay cùng cậu ta, thì anh với em vẫn bình thường như cũ.”

Tang Nguyệt: “......?”

Tang Nguyệt mờ mịt nhìn anh.

Cùng cậu ta chia tay?

Chia tay với ai?

Tần Thịnh thấy cô có vẻ như nghe không hiểu lời anh nói, thanh âm lạnh đi một chút, nói rõ, “Đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho em, em đuổi cái tên tiểu bạch kiểm mà em đang nuôi ở bên nhà em đi, chấm dứt hoàn toàn với cậu ta, không được có bất kì qua lại gì, anh sẽ tha thứ chuyện em nhất thời lạc lối, sẽ tiếp tục sống cùng em.”

Tang Nguyệt đầu đầy dấu chấm hỏi?

Cô nuôi tiểu bạch kiểm ở căn hộ nhà cô?

Tiểu bạch kiểm nào?

Tang Nguyệt đầu chợt loé, nhận ra cái gì đó, không thể tin nổi nhìn anh.

Tiểu bạch kiểm mà anh nói, là Ninh Sách?

Anh bảo cô đoạn tuyệt sạch sẽ với Ninh Sách?Đuổi Ninh Sách ra khỏi căn hộ của cô?

Anh gần đây không trở về nhà không có lí do, là bởi vì cô nuôi Ninh Sách, anh cho rằng Ninh Sách là tiểu bạch kiểm cô bao nuôi?

Có bệnh à, Ninh Sách là em trai cô.

Tang Nguyệt cạn lời, hỏi: “Anh biết Tiểu Sách ở lại bên căn hộ của em từ khi nào?”

Tiểu Sách.

Cô còn gọi thân thiết như vậy.

Tần Thịnh trừng mắt nhìn cô, cất cao giọng “Em còn ở trước mặt anh gọi cậu ta thân thiết như vậy, có phải em thật sự không muốn làm hoà với anh đúng không?”

Tang Nguyệt nhìn thẳng Tần Thịnh, nhàn nhạt nói: “Không phải anh nói muốn ly hôn sao?”

Tần Thịnh ngẩn cả ra, quay mặt sang một bên, thần sắc có chút chật vật, cảnh cáo nói: “Tang Nguyệt,đây thật sự là cơ hội cuối cùng anh dành cho em, phạm sai lầm không quan trọng,anh có thể tha thứ cho em, chỉ cần em có thể quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, chuyện cũ anh sẽ bỏ qua.”

Chuyện cũ sẽ bỏ qua.

Anh thế nhưng thật ra còn rất rộng lượng.

Tang Nguyệt dở khóc dở cười, không nhịn được bật cười ra tiếng.

Tần Thịnh bị tiếng cười không biết hối cải này của cô chọc giận, thanh âm run rẩy chất vấn cô, “Tang Nguyệt, cái tên tiểu bạch kiểm rốt cuộc tốt hơn anh ở chỗ nào?Em vì cậu ta mà ngay cả nhà cũng bỏ.”

Tang Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Em ấy tên Ninh Sách, là con trai của mẹ em, là em trai kế của em.”

Tần Thịnh sửng sốt, nhận ra hàm nghĩa của ba chữ “em trai kế” này, hai tròng mắt nhìn Tang Nguyệt, vẻ mặt lộ rõ sự hưng phấn, “Em trai, hoá ra là em trai, thật tốt quá, Tang Nguyệt.”

Anh ôm chặt thật chặt Tang Nguyệt vào trong lòng ngực, giống như trân bảo đã đánh mất mà tìm lại được, lẩm bẩm lặp đi lặp lại, “Thật tốt quá, thật tốt quá.”

“Tốt cái gì mà tốt.” Tang Nguyệt giãy giụa, đập lên bả vai anh, “Buông em ra, không phải anh muốn ly hôn với em sao?Anh còn ôm em làm cái gì?”

“Không li hôn, Tang Nguyệt, chúng ta sẽ không li hôn, là anh hiểu lầm, anh cho rằng......”

“Cho rằng cái gì?” Tang Nguyệt ngắt lời anh, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Cho rằng em nɠɵạı ŧìиɧ, ở bên ngoài bao nuôi tiểu bạch kiểm?”

Tần Thịnh trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, hai mắt rũ xuống, thẳng lăng lăng nhìn Tang Nguyệt, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ giọng nói, “Anh không nghĩ tới em ấy là em trai em.”

Tư liệu về em trai cùng cha khác mẹ và những anh em họ trong Tang gia của Tang Nguyệt Tần Thịnh đều đã xem qua, nhưng anh không nghĩ tới người mẹ nhiều năm không gặp của Tang Nguyệt còn sinh cho cô một đứa em trai cùng mẹ khác cha.

Anh nhìn thấy cậu ấy ở trong nhà Tang Nguyệt, Tang Nguyệt còn mua cho cậu ấy túi lớn túi nhỏ, anh cả người liền rối loạn, căn bản không nghĩ tới đấy lại là em trai cô.



Tang Nguyệt chắc chắn anh là bởi vì hiểu lầm quan hệ của cô với Ninh Sách nên mới có hành vi khác thường như vậy, vừa cảm thấy buồn cười lại có chút bực, nhịn không được nói lời chèn ép anh, “Gọi em trai cái gì, vừa nãy là ai nói được một câu lại gọi em ấy là tiểu bạch kiểm?”

Tần Thịnh rũ mi mắt, đánh giá sắc mặt Tang Nguyệt, ôn tồn nói “Anh sai rồi.”

Tang Nguyệt hừ lạnh một tiếng, vẫn thấy giận, quay đầu không nhìn mặt anh, châm chọc mỉa mai, “Tần tổng thật là lợi hại nha, đêm không về ngủ, còn đến mấy chỗ như quán bar lêu lổng.”

“Anh sai rồi, khi đó đầu óc anh hồ đồ, anh về sau sẽ không bao giờ đến mấy chỗ như thế, Tang Nguyệt, em tha thứ cho anh lần này đi.”

Anh ôm lấy Tang Nguyệt đi về phía sôpha ngoài hành lang tầng hai, Tang Nguyệt giơ tay, ‘ bang ’ một tiếng, đánh vào mu bàn tay đang ôm eo mình, “Đừng chạm vào em.”

Tần Thịnh trực tiếp bế ngang cô lên, đi đến bên cạnh sô pha, đem cô đặt ở trên sô pha, nắm lấy hai tay cô, ngồi xổm xuống trước mặt, ngửa đầu lên nhìn cô, đôi mắt đen sáng ngời, khuôn mặt vẫn còn đỏ hồng lên vì uống rượu say, thẳng thắn thành khẩn nói: “Hai tuần trước, buổi tối anh từ bữa tiệc xã giao về, xe chạy đến cửa lớn của khu chung cư, đang chuẩn bị đi vào, thì nhìn thấy em lái xe đi ra ngoài, anh cho rằng em lại định không về nhà giống buổi tối trước đấy một ngày, nên bảo tài xế lái xe theo sau, sau đó anh......”

Liền thấy được hình ảnh giống như một cơn ác mộng làm cuộc sống của anh khó lòng an ổn hơn nửa tháng tới nay.

“Tang Nguyệt,anh không biết em ấy là em trai em, anh cho rằng...... anh......”

Tần Thịnh dừng một chút, không biết phải nói như thế nào.

Tang Nguyệt hỏi: “Nếu anh đã thấy em với em ấy đi cùng nhau, hiểu lầm quan hệ của em với em ấy, vì sao lại không đi hỏi rõ em?”

“Anh sợ anh đi lên chất vấn, em biết anh đã phát hiện ra em có tình nhân ở bên ngoài, sẽ làm rõ với anh, cùng anh ly hôn, anh sợ.” Tần Thịnh ôm eo Tang Nguyệt, đem mặt chôn ở trên đùi cô, thanh âm run rẩy, “Tang Nguyệt, anh thật sự rất sợ hãi, em đừng rời bỏ anh mà.”

Tang Nguyệt hơi chấn động, nghĩ đến anh vừa nãy hiểu lầm cô nɠɵạı ŧìиɧ mà còn nguyện ý cho cô thêm một cơ hội nữa, chỉ cần cô quay đầu lại, anh sẽ bỏ qua chuyện cũ làm hoà với cô, trong lòng bỗng dấy lên một tia tình cảm khó nói.

Cô bóp cổ tay thở dài, giơ tay xoa xoa đầu anh, nhỏ giọng nói: “Mẹ em qua đời, Ninh Sách còn chưa đến tuổi thành niên mà ra bên ngoài lao động, bị cảnh sát đưa tới cục cảnh sát, em là dẫn em ấy từ cục cảnh sát về nuôi, trước đó, em cũng không biết em ấy với mẹ em ở đâu.”

Tần Thịnh cứng người, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc.

Anh chậm rãi đứng lên, ôm lấy bả vai cô, kéo đầu cô áp vào trong lòng ngực mình.

Tang Nguyệt tựa cằm lên người anh, lông mi chớp chớp liên tục, mắt hơi ươn ướt, hít sâu một hơi, kiềm nén sự chua xót, không biết là đang an ủi chính mình hay là đang an ủi anh, nhẹ giọng nói: “Đã qua hết rồi.”

Cô bò dậy, từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Tối nay có phải anh uống nhiều lắm không?”

Tần Thịnh ừ một tiếng, ngón cái vuốt ve trên mặt cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu, “Uống rất nhiều, nói rất nhiều lời hồ đồ, tha thứ cho anh được không?”

Tang Nguyệt trầm mặc một lát, rồi mới nói “Tần Thịnh, em chỏ cho anh cơ hội lần này thôi, nếu về sau anh lại nhắc đến chuyện ly hôn với em, em nhất định sẽ không chút do dự, quay đầu liền đi, là anh nói trước, bất kể có phải hiểu lầm hay không, đều là anh nói trước.”

“Anh là tên hỗn đản.” Tần Thịnh thay cô mắng chính mình, “Về sau tuyệt đối sẽ không nhắc đến hai chữ này nữa.”

Tang Nguyệt nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Lần này em tha thứ cho anh, không có lần tiếp theo.”

Tần Thịnh lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, đuôi mắt cong lên, cúi đầu hôn môi cô.

Tang Nguyệt nghiêng đầu né tránh, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trên cổ cô,cô giơ tay đẩy anh ra, “Đi tắm cho hết mùi rượu trên người anh đi.”

Tần Thịnh nghe ngữ khí ghét bỏ của cô, hít hít mũi, ngửi được mùi rượu trên người mình, buông cô ra, nói: “Giờ anh đi tắm luôn.”

Dư quang thoáng nhìn qua ba cái vali đặt ở chân cầu thang, anh đi qua, đẩy vali vào phòng để quần áo.

Tang Nguyệt đi theo sau anh, nhìn anh mở một cái vali ra, lấy hết đồ bên trong ra gấp lại, nói: “Cứ để ở đấy,anh đi tắm rửa trước đi, đợi lát em tự mình thu dọn.”

“Để anh làm được rồi.”Anh như sợ cô nhân lúc anh không phòng bị bỏ chạy mà nhanh chóng đem quần áo của cô treo vào tủ quần áo.

Tang Nguyệt ở bên cạnh nhìn, nghĩ nghĩ, để kệ anh.

Là anh hiểu lầm, đề xuất chuyện li hôn với cô nên cô mới phải dọn hành lý chuyển nhà vào tối muộn như này, cũng nên để anh cất đồ lại.

Tang Nguyệt chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

Tần Thịnh lấy một cái váy ngủ cho cô, “Anh ở đây xếp lại đồ,em đi tắm rửa trước đi.”

Tang Nguyệt nhận lấy váy ngủ, thấy anh còn rất tự giác, nỗi tức giận mấy ngày gộp lại trong lòng biến mất hơn phân nửa, nói: “Tiểu Sách hôm nay còn nhắc đến anh, nếu anh đã về, thì ngày mai em đưa Tiểu Sách qua bên này, cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Miễn cho cậu em vợ còn không quen biết anh rể.

“Được.”

Tần Thịnh không chút do dự đáp ứng, lúc sau mới nhớ tới chuyện mình cho Ninh Sách một

tấm thẻ, sắc mặt cứng đờ lại.

Tang Nguyệt thấy thần sắc anh có chút kì quái, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao cả.” Tần Thịnh cầm lấy một cái váy của Tang Nguyệt treo lên, dịu dàng nói: “Em đi tắm rửa đi, tắm rửa xong lên giường nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tang Nguyệt không hề biết anh hiểu lầm quan hệ của cô với Ninh Sách, có nghĩa là Ninh Sách cũng không có đem chuyện anh đưa thẻ cho cậu ấy cho Tang Nguyệt biết, việc này để Tang Nguyệt biết được khẳng định sẽ cười nhạo anh, vẫn là không nên để cô biết, chờ ngày mai gặp Ninh Sách, lén dỗ dành cậu ấy, nói đó là tiền tiêu vặt anh cho cậu, bảo cậu đừng có nói cho Tang Nguyệt.



Việc Ninh Sách là em trai kế của Tang Nguyệt, Tần Thịnh cảm thấy mình hiểu lầm làm loạn lên rất đáng xấu hổ.

Nhưng so với việc nghĩ lầm Ninh Sách là kẻ thứ ba chen chân vào giữa anh và Tang Nguyệt, anh sắp mất đi Tang Nguyệt thì cái mặt này bị vứt đi cũng không tính là cái gì.

Tang Nguyệt cầm váy ngủ vào phòng tắm, rửa mặt xong đi ra, Tần Thịnh đã cất hết đồ trong vali vào lại tủ, đang ở một cái phòng tắm khác tắm rửa.

Tang Nguyệt nhớ tới cái gì, cầm lấy di động nhắn tin cho Ninh Sách.

Tang Nguyệt: 【 Ngủ rồi sao? 】

Vài giây sau, Ninh Sách đáp lại: 【 Chưa có. 】

Tang Nguyệt gửi cuộc gọi thoại đến cho cậu.

Ninh Sách ấn nghe, “Alo, chị, sao muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ?”

Tang Nguyệt: “Anh rể em hôm nay về nhà.”

Ninh Sách nằm ở trên giường, nghe thấy chị đột nhiên nhắc đến anh rể, hơi khựng lại.

Tang Nguyệt nói tiếp: “Ngày mai em không cần làm cơm trưa ở nhà, chị đến đón em qua bên này ăn.”

Ninh Sách dừng một chút, hỏi: “Ngày mai anh rể cũng ăn ở nhà sao?”

“Đúng vậy, em qua đây làm quen với anh rể.”

Ninh Sách ảo não nói: “Hay là thôi đi.”

Tang Nguyệt cho rằng là cậu sợ quấy rầy đến công việc của Tần Thịnh, nói: “Ngày mai là cuối tuần,ngày mai anh rể em ở nhà, không bận, sẽ không quấy rầy đến công việc của anh ấy.”

Ninh Sách ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, “Chị, anh rể đồng ý để em đến nhà anh chị ăn cơm sao?”

Tang Nguyệt: “Đương nhiên, chị vừa mới bàn với anh ấy.”

Ninh Sách khó xử nói, “Chị, nếu ngày mai anh rể ở nhà, vậy ngày mai chị ở nhà ăn cơm cùng anh ấy đi còn em thì thôi.”

Tang Nguyệt nghe ngữ khí cậu có chút không thích hợp, hỏi: “Tiểu Sách, em không muốn ăn cơm với anh rể em sao?”

Hôm nay lúc ra ngoài ăn cơm, còn bảo để Tần Thịnh tháng sau mừng sinh nhật cậu, cậu cũng một lòng từ chối.

Ninh Sách nói: “Không có,chỉ là em......”

Cậu còn chưa tìm được cớ gì thì Tang Nguyệt đã ngắt lời cậu, “Nói thật, Ninh Sách, đừng có nói dối chị.”

Ninh Sách gãi gãi đầu, nói: “Chính là, anh rể hình như không thích em lắm.”

Tang Nguyệt sửng sốt, “Em đã gặp mặt anh ấy rồi sao?”

Vậy vì sao Tần Thịnh còn hiểu lầm quan hệ của cô với Ninh Sách?

Ninh Sách trầm ngâm một lát, nói: “Gặp qua một lần, nhưng mà chưa nói với nhau câu nào.”

Tang Nguyệt: “Khi nào thế?”

“Tối nay luôn,lúc chị đưa em về, lái xe đi rồi, em đang định lên nhà, liền nhìn thấy anh rể ở bên cạnh nhìn chằm chằm em,còn......”

Ánh mắt trông rất hung ác.

Tang Nguyệt truy vấn: “Còn cái gì nữa?”

Ninh Sách thở dài, nói thẳng ra, “Lúc trước anh rể còn cho em một tấm thẻ, trong thẻ có một ngàn vạn,bảo em cách xa chị ra một chút.”

Tang Nguyệt: “......”

Ninh Sách nhỏ giọng nói: “Chị, anh rể hình như thật sự rất không thích em, về sau chị cũng nên ít nhắc tới em trước mặt anh ấy, kỳ thật em cũng có thể hiểu được, nếu em là anh ấy, em cũng không hy vọng có một người em có xuất thân như này ảnh hưởng đến danh dự của vợ mình.”

Tang Nguyệt bặm môi.

Xem ra Ninh Sách cũng hiểu lầm ý của Tần Thịnh khi cho cậu một ngàn vạn bảo cậu rời đi.

Anh không phải lo lắng Ninh Sách sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô.

Mà anh là đang dùng tiền tống cổ người mà anh tự cho là tên tiểu tam chen chân vào cuộc hôn nhân của bọn họ.

Tần Thịnh, anh còn có thể làm ra cái chuyện kinh hỉ gì mà em không biết.