Chương 45

Anh đã nhiều ngày không về nhà như vậy, cô ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi qua cho anh, một tin tức cũng chưa từng hỏi qua, chỉ lo vui đùa cùng tên tiểu bạch kiểm kia.

Thất vọng, phẫn nộ, sầu muộn, bi thương đan xen trong lòng.

Anh cảm nhận sâu sắc được, Tang Nguyệt ngay từ lúc bắt đầu cũng chưa từng có một tí tình cảm nào với anh.

Ngày đầu tiên cô với anh đi lãnh chứng đã tính đến chuyện bọn họ sẽ ly hôn trong tương lai.

Ngày đầu tiên sau khi lãnh chứng, cô liền hoàn toàn không nhớ rõ mình là người có chồng, đem anh vứt đến sau đầu, cùng nhân viên trong công ty đi ăn cơm.

Anh đến nhà cô tìm cô, muốn hẹn cô đi ăn cơm, cô rõ ràng ở nhà, lại nói dối không ở.

Ngày đầu tiên ở chung, cô ở trong thư phòng cho đến tận khuya, trở về phòng ngủ ngả đầu liền ngủ, không để ý đến cảm thụ của ông chồng mới cưới một chút nào.

Anh tặng cô quà, cô sẽ mua một quà đồng giá tặng lại.

Cô đề phòng anh, sợ anh cướp đi số tiền cô tiết kiệm được mà lại đem nhà cho tiểu bạch kiểm ở, cho tiểu bạch kiểm tiêu tiền.

Anh cả đêm không về, cô ôm tiểu bạch kiểm ung dung sung sướиɠ.

Mấy ngày này, anh nhớ lại những hình ảnh sau khi kết hôn với Tang Nguyệt, rõ ràng là những ký ức đó hãy còn mới mẻ, không thể không nhận rõ hiện thực, Tang Nguyệt từ trước đến nay đều chưa từng có thích anh, vẫn luôn là anh đơn phương tình nguyện.

Anh nhắm mắt, cổ họng tắc nghẹn lại, giọng nói nhàn nhạt, “Không cần nhắc tới cô ấy.”

Quý Tụng thấy cảm xúc của anh không đúng, nghiêm mặt nói: “Thịnh ca, anh với Tang Nguyệt rốt cuộc là làm sao vậy?”

Nghe ngữ khí của anh thì việc anh ở chỗ này uống rượu mua say chính là có liên quan tới Tang Nguyệt.

Tần Thịnh đầu đau như búa bổ, sắc mặt căng chặt, nhàn nhạt nói: “Câm miệng.”

Anh tựa lưng về phía sau, khẽ nâng cằm, nhắm mắt lại, khóe miệng gắt gao mím thành một đường, hầu kết lăn lộn lên xuống.

Quý Tụng cầm di động, nhắn tin cho Trịnh Lang.

【 Chuyện của Thịnh ca với Tang Nguyệt là như thế nào mày biết không? Tao thấy Thịnh ca hình như có chút không đúng lắm. 】

Anh ta ngày hôm qua mới vừa về Nam Thành, vừa trở về đã nghe nói chuyện Tần Thịnh mua say.

Trịnh Lang: 【 yên tâm, hai vợ chồng sẽ không có chuyện gì to tát đâu. 】

Trịnh Lang gần đây tâm tư đều ở trên người Quý Khuynh, cũng nghe nói chuyện Tần Thịnh ở lại khách sạn, vô quán bar, nhưng mà không lâu trước đây Tần Thịnh còn thảo luận với anh mấy kĩ xảo để tán tỉnh phụ nữ, hành động khác thường của Tần Thịnh ở trong mắt anh ta đều là kịch bản để theo đuổi bà xã.

Quý Tụng: 【 Tao thấy bộ dáng có vẻ như không phải không có chuyện gì, Thịnh ca thật sự có chỗ không thích hợp. 】

Không chờ Trịnh Lang nhắn lại, Quý Tụng nghe thấy Tần Thịnh khẽ nói: “Đại khái, không thể chịu nổi nữa.”

Quý Tụng khựng lại, giương mắt nhìn anh.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Tần Thịnh ngửa cổ ra sau chỗ tựa lưng, mím chặt môi, nhắm hai mắt, nhìn không thấy cảm xúc trong mắt, nhưng xung quanh toả ra hơi thở nản lòng.

Sau một lúc lâu, Quý Tụng mới phản ứng lại lời Tần Thịnh nói, đầu lưỡi như bị buộc lại, không biết phải nói cái gì.

Giao diện cuộc trò chuyện nhảy ra một tin nhắn mới.

Trịnh Lang không để bụng nhắn lại: 【 không có việc gì. 】

Quý Tụng: 【 không có việc gì cái mẹ mày ý, thật sự đã xảy ra chuyện rồi, chính miệng Thịnh ca nói với tao, anh ấy với Tang Nguyệt không qua nổi nữa rồi! Thịnh ca đây là muốn ly hôn! 】

Trịnh Lang: 【 Cái gì?Mày không nghe lầm chứ? 】

Quý Tụng: 【 Thịnh ca đang ngồi ở đối diện tao, gần như vậy, không có sai. 】

Trịnh Lang: 【Ở đâu? Tao qua đấy nhé? 】

Quý Tụng: 【 Thôi bỏ đi mày, cái người què như mày tới như thế nào được? 】

Trịnh Lang giờ mới nhớ ra với Quý Tụng anh ta vẫn là người nửa tàn phế mới bị tai nạn xe.

“Thịnh ca.” Quý Tụng còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khuyên anh, “Anh cũng đừng có khổ sở quá.”

Tần Thịnh hít một hơi thật sâu, từ trên sô pha đứng lên, ngữ khí bình đạm, “Mày cứ chậm rãi uống, tao đi đây.”

Anh sửa sang lại quần áo, bộ dáng ưu nhã trầm ổn, nhưng Quý Tụng có thể nhìn ra cảm xúc của anh đang bất ồn, đang ở mức căng cực.

Gió đêm lạnh thổi qua, Quý Tụng đi theo Tần Thịnh từ quán bar ra tới, không yên tâm nói: “Thịnh ca, đêm nay anh đừng về khách sạn, đến nhà em đi.”

Anh ta phải nghĩ biện pháp khuyên nhủ Tần Thịnh.



Tần Thịnh vẫn vững vàng như cũ, “Không cần, đêm nay tao về nhà.”

Về nhà?

Quý Tụng ngẩn ra.

Anh vừa nãy mới nói anh với Tang Nguyệt không chịu nổi nữa, hiện tại về nhà, không phải là đi về thương lượng với Tang Nguyệt chuyện đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn sự đấy chứ?

Quý Tụng khuyên nhủ: “Thịnh ca, nếu không, hay là đêm nay anh cứ qua nhà em đi, hai ta cũng đã lâu không gặp.”

Tần Thịnh không phản ứng lại anh ta, ngồi vào trong xe, bảo tài xế lái đi.

Tài xế không chắc Tần Thịnh vừa nãy nói đêm nay về nhà, là lấy cớ từ chối Quý Tụng hay là thật sự phải về nhà, rốt cuộc Tần Thịnh nửa tháng nay đều ở lại khách sạn.

Anh ta quay đầu, xin chỉ thị của Tần Thịnh, “Tần tổng, về đâu ạ?”

Tần Thịnh trầm mặc một lát, nói: “Về chung cư.”

Tài xế khởi động xe, vững vàng lái vào đường chính, Tần Thịnh nhắm hai mắt lại, dựa vào sau lưng ghế, mùi rượu tràn ngập toàn bộ khoang xe.

Xe chậm rãi lái vào hầm gara của chung cư, đỗ xe vào chỗ đỗ, chỗ để xe bên cạnh trống không, xe Tang Nguyệt không ở đây, cô lại đi ra ngoài tìm cái tên tiểu bạch kiểm kia.

Tài xế dè dặt dùng dư quang liếc về phía Tần Thịnh.

Sắc mặt Tần Thịnh âm trầm, lạnh giọng phân phó: “Qua đấy nhìn xem.”

Đi nơi nào nhìn xem, không cần nói cũng biết.

——

Hôm nay là thứ bảy, Tang Nguyệt mang Ninh Sách ra bên ngoài nhà hàng ăn cơm.

Tang Nguyệt gọi mấy món rồi đem thực đơn đưa cho Ninh Sách, “Muốn ăn cái gì thì tự mình gọi đi.”

Trước khi đi ăn, Tang Nguyệt dẫn theo Ninh Sách đến khu trò chơi điện tử chơi một vòng, thành tích học tập của Ninh Sách rất tốt, chỉ cần phát huy như bình thường, nhất định có thể thi đậu trường trung học tốt nhất Nam Thành, học tập cũng không có áp lực gì, mấy ngày cuối tuần gần đây nếu Tang Nguyệt có rảnh sẽ dẫn cậu đi ra ngoài chơi mở rộng tầm mắt, đều là những hoạt động ở tầm tuổi cậu sẽ cảm thấy hứng thú, Ninh Sách đã không còn câu nệ ở trước mặt cô như lúc mới đầu, thỉnh thoảng còn nói giỡn với cô mấy câu.

Tang Nguyệt cố ý không gọi món Ninh Sách thích ăn, xem cậu có vì câu nệ mà ngại gọi hay không.

Ninh Sách nhận lấy thực đơn, nhìn mấy món Tang Nguyệt gọi, do dự vài giây, gọi thêm một món mà mình thích ăn.

Cậu không kén ăn, cái gì cũng ăn được, nhưng trong khoảng thời gian này được Tang Nguyệt nhận nuôi, cũng dần suy nghĩ cho mình hơn.

Cậu thông minh, biết chị gái không xem cậu là người ngoài, cho nên cậu cũng không thể khách khí quá mức với chị gái.

Tang Nguyệt cười nói: “Gọi thêm món nữa đi, tuổi này của em, đang là giai đoạn phát triển cơ thể, phải ăn nhiều cơm mới có thể cao.”

Ngữ khí Ninh Sách bất đắc dĩ, “Em đã rất cao rồi.”

Tang Nguyệt: “Nhưng em mới mười lăm tuổi, còn đang ở thời kì phát dục, còn có thể cao thêm.”

Ninh Sách nhắc nhở cô, “Còn có một tháng nữa là em đã mười sáu rồi.”

“Còn kém một tháng nữa thì cũng vẫn là mười lăm.” Tang Nguyệt chống cằm, “Nhưng mà còn một tháng nữa là đến sinh nhật em rồi, chỉ phải nghĩ xem nên tặng em cái gì, em có muốn cái gì hay không?”

Ninh Sách: “Chị tặng em cái gì em cũng thích.”

Tang Nguyệt cười, “Cái tiểu tử này, tuổi còn nhỏ mà nói chuyện rất khéo đưa đẩy nha.”

Ninh Sách nói: “Không cần đắt quá, em thấy giá tiền trên mác, em lớn như thế này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.”

Hôm Tang Nguyệt nhận nuôi cậu có nói, xài bao nhiêu tiền trên người cậu đều sẽ ghi sổ, chờ tương lai sau khi cậu tốt nghiệp kiếm tiền trả cho cô.

Trên thực tế, cô căn bản không có ghi sổ, chẳng qua nói vậy là để thuyết phục cậu đi về với cô, cô mua rất nhiều đồ cho Ninh Sách, cô căn bản không để ý đến mấy số tiền đó, nhưng thật ra Ninh Sách có tự mình ghi sổ, mỗi lần Tang Nguyệt đưa đồ cho cậu, cậu đều note lại rõ ràng.

“Em còn ghi sổ sao?”

Ninh Sách nói: “Đương nhiên rồi, em đã nói tương lai sẽ trả lại tiền cho chị thì em nhất định sẽ trả lại, đừng cho là em không biết, chị khẳng định sẽ không ghi sổ, em đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, tiêu tiền của phụ nữ không trả thì còn gì là nam tử hán.”

Tang Nguyệt nhìn mặt cậu vẫn còn non nớt mà nói ra cái câu nam tử hán đại trượng phu này, cảm thấy hết sức buồn cười.

Ninh Sách cũng không biết mình nói mấy câu nghe có vẻ thành thục ổn trọng này với người trưởng thành nghe có vẻ thực buồn cười, chỉ là trực giác bảo cậu là Tang Nguyệt bị lời cậu nói chọc cười, hỏi: “Chị, chị cười cái gì?”

Tang Nguyệt không nói thật, “Em trai của chị nói lời giữ lấy lời nên chị thấy vui.”

Ninh Sách được cô khen đến có chút ngượng ngùng, nói: “Em còn chưa kiếm ra tiền trả chị đâu.”

Tang Nguyệt nhìn cậu, “Em thông minh lại nỗ lực, sớm muộn gì sẽ làm ra,để đốc thúc em nỗ lực hơn nữa, chị quyết định đợi lát nữa cơm nước xong, sẽ đi mua thêm mấy bộ quần áo cho em,em càng nợ chị nhiều tiền sẽ càng phải cố gắng hơn.”



Ninh Sách biết cô là muốn mua quần áo cho mình nên mới tìm đại lý do, cũng không cự tuyệt cô, vui vẻ đồng ý.

Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Ninh Sách nhớ tới cái gì, do dự một lát, hỏi: “Chị, cuối tuần chị ra ngoài ăn cơm với em như này, vậy anh rể thì sao?”

Ngoại trừ tấm thẻ và tờ giấy bảo cậu rời xa Tang Nguyệt kia, Ninh Sách còn chưa bao giờ có liên quan gì đến anh rể.

Tang Nguyệt sắc mặt vẫn như thường, nói: “Anh ấy bận nhiều việc, phải đi công tác rồi.”

Sợ Ninh Sách hoài nghi mình với Tần Thịnh quan hệ không tốt, Tang Nguyệt nói thêm hai ba câu, “Anh ấy quản lý toàn bộ một tập đoàn, không thể rảnh rỗi như chị của em được, không biết tháng sau hôm sinh nhật em anh ấy có rảnh không nữa, nếu có rảnh chị sẽ bảo anh ấy đến ăn sinh nhật em.”

Ninh Sách không chút do dự cự tuyệt, “Không cần.”

Tang Nguyệt sửng sốt, lông mi khẽ nâng, hỏi: “Làm sao vậy, không muốn anh rể đón sinh nhật với em sao?”

Ninh Sách gãi gãi đầu, nói: “Anh rể bận quá, sinh nhật em chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm phiền tới anh ấy.”

Anh rể cũng không có khả năng thật lòng chúc mừng sinh nhật cậu.

Ninh Sách thấy rối rắm, vẫn không kể lại chuyện anh rể đưa cho cậu một tấm thẻ cho chị gái biết.

Cơm nước xong, Tang Nguyệt dẫn Ninh Sách đi dạo của hàng bán đồ nam.

Thiếu niên tầm tuổi này rất dễ mua quần áo, dáng người cậu cân đối, diện mạo đẹp trai, mặc gì cũng đẹp, lại rất dễ phối đồ, Tang Nguyệt bao cậu thử cái gì cậu liền thử cái đấy, trên tay rất nhanh đã xách đầy túi lớn túi nhỏ.

Mua xong quần áo đã không còn sớm nữa, Tang Nguyệt đưa Ninh Sách về nhà.

Túi mua hàng đều là do Ninh Sách xách, Tang Nguyệt đưa cậu đến dưới cửa khu.

“Được rồi, em tự đi lên đi, chị không đi cùng em lên đấy nữa.”

Mỗi lần cô đưa Ninh Sách về đều đưa lên tận trên nhà, lúc rời đi, Ninh Sách đều sẽ tiễn cô xuống dưới, giờ đã quá muộn, đi lên cũng không ngồi được bao lâu, lên lên xuống xuống phiền toái.

Ninh Sách vâng một tiếng, nói: “Em gần đây có học nấu một món mới, trưa ngày mai chị tới bên này ăn cơm đi.”

Tay nghề của cậu rất ngon, Tang Nguyệt đã từng ăn qua món cậu làm.

Tang Nguyệt gật đầu, “Được, nhưng mà mấy chuyện như nấu cơm này, cuối tuần thỉnh thoảng nấu cho vui thôi là được rồi, ngày thường giao cho bảo mẫu là được.”

Vì để Ninh Sách không dành thời gian học tập cho việc củi gạo mắm muối này, Tang Nguyệt đã thuê bảo mẫu, chăm sóc, nấu cho cậu một ngày ba bữa cơm.

“Chị đi đây, tạm biệt.”

Tang Nguyệt mở cửa ghế điều khiển ra, giơ tay vẫy vẫy về phía Ninh Sách.

Ninh Sách trên tay xách đầy túi mua hàng, không có tiện giơ cánh tay ra, nói to hơn bình thường một chút, “Gặp lại chị sau.”

Ninh Sách nhìn theo xe Tang Nguyệt biến mất ở trong tầm nhìn, xoay người, đúng lúc đυ.ng phải nột cặp mặt thâm thuý âm trầm cách đó không xa.

Ánh mắt kia tựa như một lưỡi dao sắc bén nhìn cậu chăm chú, như là muốn gϊếŧ sống cậu.

Hai mắt anh sâu không thấy đáy, lộ ra tia lạnh lùng, cảm giác áp bách rất mạnh, Ninh Sách bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu này của anh nhìn đến trái tim run rẩy, cả người cứng đờ tại chỗ, ánh mắt né tránh.

Cậu biết người đàn ông thần sắc hung ác trước mặt này.

Là anh rể của cậu.

Người anh rể chán ghét cậu đã tìm đến tận đây sao?

Cậu gục đầu xuống, chân tay luống cuống, có chút hoảng loạn nói: “Em không cần tiền của anh, tiền trong thẻ em chưa từng động vào, để em lấy thẻ trả cho anh.”

Cậu nhấc chân đi vào phía bên trong, chuẩn bị lên lầu lấy thẻ.

Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh, xen lẫn ý trào phúng cùng khinh thường.

Phía sau lưng Ninh Sách cứng đờ, theo bản năng đứng thẳng lưng lên, quay đầu lại nhìn anh.

Ánh mắt như mũi nhọn nhìn chằm chằm cậu đã biến mất.

Tần Thịnh thu hồi tầm mắt, biểu tình lãnh khốc nhấc chân rời đi.

Ninh Sách đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Anh rể chán ghét cậu.

Anh rể không muốn cậu tiếp tục ở cạnh chị gái.

Cậu sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chị và anh rể.