Bất thường như thế......
Tang Nguyệt nỗ lực nghĩ lại, cảm thấy mình xác thật không có cho nên cần phải xin lỗi anh, nên cũng liền không để ý đến anh nữa, cúi đầu ăn cơm.
Anh không nhìn cô, cô cũng không nhìn anh.
Không khí trong phòng ăn có chút vi diệu, suốt một bữa cơm, hai người một câu cũng chưa nói.
Anh không nói, cô cũng không nói, chờ anh chủ động mở miệng.
Cô dậy cũng không phải sớm lắm, sau khi ăn cơm nước xong xuôi, không thể ở nhà thêm một lúc, Tang Nguyệt bỏ bát đũa xuống, đến bên bồn rửa tay rửa tay,chào dì Điền, từ trên sô pha cầm lấy túi, đi đến huyền quan đổi giày, chuẩn bị đi làm.
Tần Thịnh cũng đặt bát đũa xuống, từ nhà ăn đi ra, ở bên cạnh cô đổi giày.
Giày của cô tương đối khó đi, mới đi được một chiếc , anh đã đi xong giày, đứng ở bên cạnh chờ.
Tang Nguyệt cho rằng anh còn có cái gì muốn nói, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhìn nhau, tầm mắt anh từ trên người cô dời đi, nhấc chân đi ra ngoài trước.
Ánh mắt Tang Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của anh, nhíu mày, lại lần nữa hoài nghi mình có phải đã làm chuyện gì chọc tới anh rồi không.
Chuyện này là như thế nào a?
Thật không thể hiểu được.
Tang Nguyệt đi ra cửa nhà, đi theo phía sau anh ra ngoài, đứng ở bên cạnh anh chờ thang máy, đôi mắt nhìn chằm chằm bảng hiện thị số tầng thang máy ở bên cạnh.
Con số tăng lên từng số một, mười mấy giây sau, thang máy lên đến tầng.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy.
Theo số tầng màn hình hiển thị từ từ giảm xuống, thang máy tới tầng hầm để xe.
Cửa thang máy mở ra, Tần Thịnh thân sĩ duỗi tay, chặn cửa thang máy, để cô đi ra ngoài trước,để tránh cảm ứng của cửa thang máy không nhạy đột nhiên khép lại.
Tang Nguyệt đi ra khỏi thang máy, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Tần Thịnh mím môi, cũng không nói gì cả, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, đứng yên.
Tang Nguyệt ngửa đầu, chờ anh nói chuyện.
Một phút sau, Tang Nguyệt từ bỏ việc cứ đứng đối diện ở trước cửa thang máy, nhấc chân đi đến chỗ đỗ xe.
Tần Thịnh cũng đi cùng cô, hai người sóng vai đi đến chỗ để xe.
Cô gần đây vẫn luôn lái chiếc Lamborghini kia của anh, còn anh thì cứ đi con xe của cô, Tang Nguyệt vẫn luôn muốn đổi lại xe, nhưng lại tìm không thấy chìa khóa, hôm nay vừa vặn cùng anh đi lấy xe, Tang Nguyệt đem chìa khoá trong tay đưa cho anh, nói với anh câu đầu tiên trong ngày hôm nay, “Chúng ta đổi xe về lại đi.”
Tần Thịnh liếc mắt nhìn qua chìa khoá trên tay cô, không phản ứng lại cô, trực tiếp mở cửa xe của cô, ngồi lên,hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra sườn mặt, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Tang Nguyệt: “......”
Tình huống gì thế này?
Anh là người câm hay là điếc?
Sao một câu cũng không nói thế?
Đúng là đồ cẩu rút chym vô tình.
Ở trên giường ôm cô nói lời ngon tiếng ngọt, xuống giường liền lãnh khốc giống như người xa lạ.
Còn lái xe cô đi nữa.
Tang Nguyệt thẳng đến khi đến công ty rồi, cũng chưa nghĩ ra được Tần Thịnh hôm nay là bị làm sao vậy, thật đúng là không thể hiểu được.
Hình như không phải bắt đầu từ hôm nay trở đi mà tối hôm qua lúc cô đến thư phòng anh gọi anh về ngủ, anh đã không phản ứng lại cô, nhưng mà chưa đến vài phút, anh lại tự bình thường lại, hơn nữa chính anh là người chen vào phòng tắm muốn tắm cùng cô.
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì ngày hôm qua cô từ bệnh viện trở về, cố ý khắc chế bản thân, dời đi lực chú ý ở trên người anh, làm đại thiếu gia tâm cao khí ngạo chịu không nổi, vì trả thù cô, cho nên cũng cố ý không phản ứng lại cô, phớt lờ cô?
Tang Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mỗi cái lý do này là tương đối hợp lý.
Là cô không phản ứng lại anh trước nên anh cũng buồn bực không thèm phản ứng lại, cô nhận.
Nhưng vì sao lúc anh ở trên giường lại không phớt lờ cô?
Trên giường với dưới giường đúng là hai người khác nhau, cũng quá hai mặt rồi đấy!
Sáng nay lúc cô thức dậy cả người như bị bánh xe nghiền qua, đến bây giờ hai đùi vẫn còn nhức, giờ chỉ vì trả thù cô lạnh nhạt với anh một lúc, anh xuống giường một câu cũng không nói với cô, đây là chuyện mà người có thể làm được sao?
Kể cả là ngày hôm qua cô hờ hững với anh trước, nhưng cô cũng đã ôn tồn khuyên anh đi ngủ, hơn nữa cô lấy cớ có công việc, ngay trước mặt anh cô cũng thật sự làm việc.
Còn anh thì ngồi ở trong thư phòng, hồ sơ trên máy tính cũng chưa mở ra, cứ ngồi đớ ra đấy giận dỗi với cô, thậm chí cô đứng ở phía sau anh, nhìn vào máy tính, anh cũng đều thờ ơ ngồi đấy.
Người này thật là.
Không nói lời nào đúng không?
Được!
Từ giờ trở đi, cô cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh nữa.
“Giám đốc, ngài suy nghĩ cái gì thế?” Lâm Tĩnh ôm một chồng văn kiện cần kí đi vào, liền nhìn thấy Tang Nguyệt đang chống cắm, bộ dáng trông có vẻ đang suy tư gì đó, cô ấy cũng đã đứng ở cửa một hồi lâu mà cô cũng chưa phát hiện.
Tang Nguyệt bị tiếng của cô ấy kéo về, tay đang chống cằm hạ xuống, cười nói: “Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ đợi lát nữa nên uống cái gì.”
Hôm nay là thứ hai có hội nghị thường lệ, sau khi kết thúc cô sẽ mời nhân viên trong uống cà phê trà sữa, bản thân cũng sẽ nhân tiện uống một cốc.
Lâm Tĩnh đem văn kiện đưa cho cô, Tang Nguyệt nhận lấy, để sang một bên, tạm thời chưa xem vội, chờ mở họp xong mới về đọc.
“Uống trà sữa đi, dưới lầu mới mở một tiệm trà sữa, tuần trước sau khi tan làm tôi có mua một ly, hương vị cũng không tệ lắm nhưng không nhớ tên vị là gì, đợi lát nữa tôi xuống lầu đến quán nhìn menu tìm.”
Tang Nguyệt: “ Được, vậy uống trà sữa đi.”
“Ninh Sách gần đây thế nào rồi, có phải đã khai giảng rồi không?” Lâm Tĩnh hỏi.
Tang Nguyệt ừ một tiếng, nói: “Thứ sáu tuần trước đã khai giảng, thật ra cô hỏi tôi mới nhớ tới,lúc nó khai giảng có bài kiểm tra đầu vào, hôm nay hẳn là đã có kết quả rồi, buổi tối sau khi tan làm tôi sẽ hỏi nó, xem năng lực học tập của nó rốt cuộc thế nào, nếu không tốt lắm, phải tìm cho nó một gia sư bổ túc.”
Nói chuyện phiếm hai câu, hai người đến phòng họp mở họp.
Sau khi họp xong, Tang Nguyệt nhận được tin nhắn của Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh: 【 Tần Thịnh hết bệnh rồi sao? 】
Tang Nguyệt với Nguyễn Anh ngày hôm qua ban đầu định hẹn nhau đi ra ngoài dạo phố nhưng bởi vì Tần Thịnh phát sốt, Tang Nguyệt đến bệnh viện chăm sóc anh nên Tang Nguyệt huỷ kèo với Nguyễn Anh.
Tang Nguyệt: 【Ừm. 】
Tang Nguyệt nhẫn nhịn những vẫn không thể nhịn được,phàn nàn với Nguyễn Anh: 【Mày có biết vì sao anh ấy bị ốm không? 】
Nguyễn Anh: 【Vì thức đêm tăng ca không ngủ được?Làm bản thân mình mệt đến ốm luôn? 】
Kí ức của Nguyễn Anh về việc hai vợ chồng này thức đêm không ngủ để tăng ca hãy còn mới mẻ.
Tang Nguyệt: 【Anh ấy cố ý xối nước lạnh, dội cả một đêm, tự mình làm hại mình. 】
Nguyễn Anh: 【??? 】
Nguyễn Anh: 【 vì cái gì nha? 】
Tang Nguyệt gõ gõ trên phím: “Anh ấy lúc trước tỏ tình, nói thích tao, tao cảm thấy tao với anh ấy......”
Đánh được nửa câu, Tang Nguyệt cảm thấy kể chuyện này qua Wechat quá dong dài, xoá dòng vừa đánh đi, nhập lại câu khác: 【Kể ra thì rất dài, chờ khi nào gặp mặt thì nói đi,tối mỳ có hẹn gì không? 】
Nguyễn Anh: 【 Không có, tao đang định hỏi mày buổi tối Tần Thịnh có về nhà hay không, xem mày có cần phải ở cùng anh ấy không, nếu không cần, hai đứa mình buổi tối đi ăn thịt nướng đi, tao dạo này thật sự rất thèm ăn thịt nướng. 】
Buổi tối Tần Thịnh có về nhà hay không Tang Nguyệt không rõ lắm, nhưng mà cô có thể chắc chắn kể cả buổi tối Tần Thịnh có về nhà ăn cơm, cô cũng không muốn về nhà ăn với anh.
Anh còn không thèm để ý tới cô, cô về nhà với anh làm gì.
Hơn nữa chầu thịt nướng này, cô với Nguyễn Anh ngày hôm qua đã định đi ăn, chẳng qua là vì phải đến bệnh viện chăm sóc anh nên cô mới huỷ kèo với Nguyễn Anh, cho dù như thế nào tối nay cô cũng phải đi ăn thịt nướng với Nguyễn Anh.
Tang Nguyệt: 【Tao không phải ở cùng anh ấy, hai bọn mình buổi tối đi ra ngoài ăn đi. 】
Nguyễn Anh: 【Yêu mày, thơm thơm, chụt chụt ~~】
Tang Nguyệt: 【Yêu mày. 】
Nguyễn Anh: 【 Không quấy rầy mày nữa, buổi tối gặp. 】
Tang Nguyệt: 【Tối gặp. 】
Đã sắp đến giờ tan làm, Tang Nguyệt gọi điện cho dì Điền, bảo với bà tối nay mình không về nhà ăn, bảo bà không cần nấu cơm cho mình.
Dì Điền nghe cô bảo buổi tối không về ăn, có chút tiếc nuối nói: “Tần tổng tối nay về nhà ăn cơm.”
Hiếm khi Tần Thịnh có thời gian ở nhà ăn cơm, Tang Nguyệt lại không về nhà, tình cảm vợ chồng như thế sao có thể tốt được chứ.
Tang Nguyệt cười cười, nói: “Vậy tối nay dì làm mấy món anh ấy thích ăn đi.”
Tắt máy, Tang Nguyệt thu dọn đồ đạc, tan làm đi đến cửa hành thịt nướng Nguyễn Anh đã hẹn trước.
Nhà hàng thịt nướng cách công ty Tang Nguyệt không quá xa, lái xe mười lăm phút là đến, cửa hàng rất đắt khách, vào giờ này khách đã xếp hàng dài trước cửa.
Nguyễn Anh đã đến lấy phiếu xếp hàng trước Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt đi qua nhìn bảng số, dự tính còn phải nửa tiếng nữa mới đến lượt hai người nên đi dạo khắp trung tâm thương mại trước.
Lúc đi qua cửa hàng bán đồng hồ, Nguyễn Anh nhớ tới chuyện Tang Nguyệt lúc trước điên cuồng mua đồng hồ để đáp lễ Tần Thịnh, hỏi: “Gần đây hình như không thấy mày mua đồng hồ nữa, là do đã phá sản, hay là từ bỏ rồi?”
“Đều không phải,tao đã nói với anh ấy rồi, bảo anh ấy về sau không cần tặng tao mấy món quá đắt.”
Tính tính sắp đến lượt hai cô vào ăn, Tang Nguyệt với Nguyễn Anh quay lại trước cửa hàng thịt nướng, vào trong tiệm, sau khi người phục vụ đem đồ ăn lên xong, hai người vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm.
Nguyễn Anh: “Buổi sáng mày nói trong WeChat là Tần Thịnh cố ý tắm nước lạnh một đêm, tự mình làm cho bản thân bị ốm là chuyện như thế nào?”
Tang Nguyệt cúi đầu, cầm lấy ống hút, hút một ngụm nước trái cây, nói: “Lần trước anh ấy đi công tác, ở buổi đấu giá mua được một cái vòng cổ kim cương, sau khi về nhà muốn tặng cho tao, nó thật sự rất đắt, tao không gánh vác nổi quà đáp lễ có giá cao như vậy nên từ chối nhận, bảo anh ấy lần sau đừng mua quà đắt như vậy tặng tao, để tránh tương lai nếu có li hôn sẽ xảy ra tranh chấp tài sản, anh ấy đại khái là cảm thấy tao không tính vun đắp cuộc hôn nhân này, vẫn luôn muốn ly hôn với anh, hai bọn tao đều có hai ý kiến khác nhau, nói một hồi, anh ấy đột nhiên thổ lộ với tao, nói muốn ở cùng tao cả đời này, lúc ấy tao với anh ấy quen nhau còn chưa đến hai tháng, tao cảm thấy mới quen biết hai tháng đã bảo yêu thì quá tùy ý, liền nói thẳng anh ấy có thể là hiểu lầm tình cảm anh ấy dành cho tao, hơn nữa lúc anh ấy hỏi tao có yêu anh ấy không, tao nói là tao không yêu anh ấy.”
Nguyễn Anh chống cằm nói, “Mới hai tháng đã nói yêu đúng thật có hơi nhanh, nhưng mà với thân phận với giá trị nhan sắc của anh ấy, từ nhỏ đến lớn khẳng định đều là được người khác theo đuổi đi, anh ấy hẳn là cũng chưa từng bị người khác cự tuyệt, mày từ chối anh ấy nhưu vậy, anh ấy khẳng định khó có thể chấp nhận đi.”
Tang Nguyệt gật đầu, “Đêm đó anh ấy liền không có về nhà, lúc sau không biết là đi công tác hay là ở bên ngoài không muốn về, mãi cho đến thứ sáu tuần trước mới về nhà ở một đêm, thứ bảy ban ngày anh ấy có việc phải đi ra ngoài, buổi tối anh ấy liền tắm nước lạnh cả đêm, tắm đến khi bản thân phát sốt mới bảo trợ lý gọi điện thoại cho tao, kết quả anh ấy uống một viên thuốc, chưa đến một giờ đã hạ sốt, sau đó liền giấu một cái túi chườm nóng ở phía dưới chăn, sưởi cho tay mình đến nóng bỏng, giả vờ mình vẫn luôn không hạ sốt, mãi cho đến buổi tối tao mới phát hiện anh ấy sớm đã hạ sốt rồi.”
Nguyễn Anh cười khúc khích, hỏi: “Anh ấy giả vờ bệnh làm cái gì chứ?”
Tang Nguyệt nói: “Anh ấy nói muốn làm tao quan tâm anh ấy nhiều hơn?”
Nguyễn Anh đã hiểu, cười nói: “Thì ra là dùng khổ nhục kế để bà xã chú ý tới a, một vị tổng tài của một tập đoàn ngâm nước suốt một đêm, thật đúng là làm người khác không nghĩ đến, xem ra anh là thật sự rất thích mày a, mày thật sự không có một tí cảm xúc nào với anh ấy sao?”
Tang Nguyệt dùng ống hút quậy quậy nước trái cây trước mặt, trầm mặc một lát, nói: “Muốn nói mỗi ngày đều gặp mặt nhau như vậy, một chút tình cảm cũng không có là điều không có khả năng, cảm xúc của tao dạo này xác thật rất dễ bị anh ấy làm ảnh hưởng đến.”
Nguyễn Anh cau mày hỏi, “Cho nên làm sao?”
Tang Nguyệt: “Cho nên tao chuẩn bị dời sự chú ý trên người anh ấy đi, đêm nay tao không về nhà, tao sang ở với mày.”
“Như vậy sao được?” Nguyễn Anh lắc đầu cự tuyệt, “Tao thế không phải thành thanh chắn giữa hai vợ chồng mày sao? Không được không được, chuyện hai vợ chồng mày thì vợ chồng mày tự giải quyết, mày đừng có làm tao bị vạ lây.”
“Không được cũng đến.” Tang Nguyệt hơi hơi nghiêng đầu, cười với cô ấy một cái, “Tao đêm nay nhất định sẽ về nhà với mày, mày phải chứa chấp tao, bằng không tao sẽ ngủ ở ngoài hành lang nhà mày, xem mày có đau lòng không.”
Nguyễn Anh cười mắng, “Mày thật vô lại a.”