Chương 38: Không có lựa chọn nào khác ngoài chịu đựng (2)

Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Đường Thời có chút

hoảng hốt, nhìn chằm chằm gương mặt thật xinh đẹp của Cố Khuynh Thành,

hơi hơi có chút thất thần.

Anh lớn hơn cô ba tuổi, lúc anh giống như tiểu đại nhân mặc tây trang bắt đầu đùa giỡn, cô đúng lúc mặc váy tiểu công chúa hồng nhạt đang ở

sân nhỏ Cố Gia tập tễnh học đi.

Nhìn người giúp việc của cô vừa rời khỏi, cô một mình chậm rì rì hướng chỗ hàng rào ngăn cách sân hai nhà đi tới.

Cô vừa mới học được đi đường, bước chân còn có chút không vững, đi

chưa được hai bước không cẩn thận liền ngã trên mặt đất, cô cũng không

ghét bỏ trên mặt đất bẩn, liền dùng cả tay chân bò.

Hàng rào sân hai nhà, khe hở ở giữa có chút lớn, lúc ấy cô chỉ có một tuổi, từ trong lỗ hổng hàng rào đó bò đến sân Đường gia.

Lúc ấy anh bốn tuổi, đã biết rất nhiều chữ, đang đam mê sách chuyện

xưa, anh học dáng ngồi người lớn bắt chéo hai chân nhìn say sưa, kết quả phát hiện trên chân truyền đến một cỗ sức nặng, anh cau mày ngẩng đầu

nhìn, lại phát hiện một cô bé bẩn thỉu dơ dáy ôm chân của anh đứng lên,

từng bước một đi đến trước mặt anh, mở to một đôi mắt to vô tội ngập

nước, tò mò nhìn quyển sách trên tay anh.

Mặc dù lúc ấy anh mới bốn tuổi, nhưng mà anh cũng đã thích sạch sẽ

đến mức làm người ta giận sôi, anh nhìn thấy trên váy xinh đẹp của cô,

trên bít tất trắng tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đều là bùn, nhất thời anh không có bất kỳ chần chờ liền cau mày rút chân từ trong tay cô ra ngoài, sau đó đặt sách chuyện xưa ở trên bàn, cầm lấy khăn tay lau

ống quần mình.

Có thể là lúc anh lấy chân ra có chút nhanh, cô không đứng vững liền

đặt mông ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, cô cũng không khóc chỉ chuyển

người lại ngay tại chỗ, sau đó bò đến cạnh bàn, không rên một tiếng đứng lên, vươn ra tay nhỏ thật bẩn về phía sách chuyện xưa của anh cầm lấy.

Anh đang xem chuyện xưa đến chỗ hay tuyệt, tay cô bẩn như thế, vẻ mặt anh lập tức ghét bỏ nói một câu “Bẩn”, sau đó liền nhanh tay nhanh mắt cướp đoạt sách chuyện xưa kia trước.

Lúc ấy cô đã hiểu được gần hết lời nói, miệng cũng có thể nói đơn

giản, cô có thể biết được “Bẩn” là một từ không tốt, cho nên lập tức bỉu môi, có chút tức giận nhìn chằm chằm anh.

Cô bé bẩn như vậy anh mặc kệ! Anh cầm lấy sách của mình, nghĩ cũng

không nghĩ liền chuẩn bị hướng về phía trong phòng mình đi, kết quả anh

chỉ mới đứng lên, cô đột nhiên liền vươn tay giật lấy sách từ trong tay

anh.

Anh xoay người, theo bản năng đoạt lại.

Cô có thể biết anh muốn cướp, cũng có thể biết cô cướp đoạt của anh,

cho nên hai tay nhỏ mũm mĩm trực tiếp kéo sách chuyện xưa, xé thành hai

nửa.