Chương 1: Kết thúc và khởi đầu

.

Nghe Phạm Trung Kiên nói vậy lúc này một người thanh niên mặc long bào, tướng mạo điển trai, khí chất uy nghiêm, tầm ba mươi tuổi, ngồi trên ngai vàng nhìn về phía bọn họ . Kẻ này chính là Hồ Thần Anh. Hắn nhìn các quan viên Đại Việt một lúc thì lại đánh mắt về Lê Trung Quân đang bị xiềng xích chói ở giữa đại điện.

Tên tội phạm lúc này đang bị dây xích xuyên qua bả vai, trên tay đeo gông xiềng, toàn thân quần áo đã bị rách nát, máu tươi đang từ trên người hắn không được chảy xuống. Nhưng cho dù cơ thể bị tra tấn tàn nhẫn như vậy, thì ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định. Xương sống thẳng tắp, đứng ở giữa đại điện nhìn chằm chằm Hồ Thần Anh. Hồ Thần Anh nhìn thấy cảnh này thì nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó nói rằng:

- Lê Trung Quân ngươi có gì để nói cho những tội lỗi của mình hay không.

Lê Trung Quân nhìn về phía kẻ đang ngồi trên ngai vàng kia không lên tiếng. Lúc này trong lòng hắn chỉ toàn có lạnh giá và sự thất vọng. Những tên đại thần có mặt ở đây, chỉ mấy ngày trước đang không ngừng quỳ lạy nịnh nọt hắn. Bây giờ quỳ gối trước kẻ đang ngồi trên ngai vàng kìa. Có điều đạo lý kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc hắn cũng biết. Hắn biết rằng lúc này càng lên tiếng, chỉ làm cho những kẻ này sỉ nhục hắn mà thôi. Cho nên để giữ vững uy nghiêm của hoàng đế. Hắn chọn giữ sự im lặng không muốn lên tiếng trả lời.

Hồ thần Anh nhìn thấy vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng. Trong lòng hắn lúc này đang vui vẻ vì đã giành được cơ nghiệp mà họ Lê đã gây dựng bao nhiêu năm qua. Khi nhìn về phía tên hoàng đế cuối cùng của nhà Lê này. Trong lòng hắn chỉ đầy sự thù hận và không có sự thương hại. Suy nghĩ một lúc thì hắn nói:

- Lê Trung Quân phạm nhiều tội ác không thể tha thứ. Nay Trẫm quyết định ba ngày sau xử tử Lê Trung Quân trước toàn dân. Hình phạt cho hắn chính là chặt ngang người. Thi thể của hắn sẽ đúc thành tượng đồng, dựng ở ngoài thành cho vạn dân phỉ nhổ.

Nghe Hồ Thần Anh nói vậy thì các quan viên có mặt trên đại điện đều quỳ lạy tung hô rằng:

- Bệ hạ anh minh.

Lê Trung Quân ở phía dưới nghe vậy thì không nói gì. Hắn cứ bình tĩnh mà đứng nơi đó, đối diện với vô số ánh mắt khinh thường của đám quan viên không lên tiếng. Rất nhanh quân lính đi vào và kéo hắn ra khỏi đại điện đưa về nhà lao. Trong lúc hắn bị kéo trở về nhà lao, lúc đi qua Thái Hòa điện thì hắn bất ngờ dừng chân nhìn về phía nơi này. Cung điện này chính là nơi mà hắn được sinh ra, cũng là thời gian hắn được ở bên cạnh mẹ ruột của mình. Từng ký ức không ngừng được ùa về trong đầu hắn lúc này. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Hắn chả mấy chốc đã chìm trong ký ức của tuổi thơ ngày mà hắn được sinh ra.

Cha hắn Lê Thành Anh vị hoàng đế thứ mười của Đại Việt. Ông trị vì 23 năm, lấy niên hiệu thành quân. Ông có mươi người con, nhưng chỉ có duy nhất một người con trai là Lê Trung Quân.

Năm thành quân thứ 20, tại Thái Hòa Điện hoàng phi Đào Thanh Tâm sau chín thánh mười ngày mang nặng đẻ đau, đã sinh hạ một hoàng tử cho Lê Thành Anh. Khi biết được tin vui này hoàng đế Lê Thành Anh đã bỏ chính vụ, chạy đến đây để chăm sóc mẹ con họ. Khi bế trên tay con trai của mình Lê Thành Anh cười to nói rằng:

- Con trai à. Lớn lên nhất định phải mạnh khỏe, phải làm một vị vua tốt tạo phúc cho bách tính. Nay ta đặt tên cho ngươi là Lê Trung Quân. Trung trong trung hậu, Quân trong quân vương.

- Người đâu.

- có.

- Lập tức soạn chỉ phong Lê trung Quân là thái tử. Để chúc mừng thái tử ra đời, trẫm xóa miễn thuế má lao dịch trong năm nay.

- Tuân lệnh.