Chương 49

Nửa đêm không người, Đồ Linh Trâm sợ hãi tỉnh dậy.

Nàng bỗng dưng nhớ lại rất nhiều chuyện.Nàng nhớ mình là Đồ Linh TRâm trọng sinh mà đến, có người thân, có bộ binh, còn có một người yêu, tên là Lý Phù Dao.

Đồng thời nàng cũng nhớ rõ, chính mình từng uống thuốc Vong Xuyên của Lý Hoài, sau đó ký ức mất đi. Dù thỉnh thoảng có những mảnh ký ức ngắn, nhưng không được mấy lúc liền hoàn toàn quên mất.

Nàng không muốn cứ lặp đi lặp lại vòng luẩn quẩn này nữa, nàng không đành lòng nhìn Lý Phù Dao thấy ánh mắt thất vọng cùng thương tâm nữa.

Nghĩ đến đây, nàng thuận tay khoác áo mỏng, tìm đến giấy bút. Thừa lúc ký ức tỉnh táo liền viết những chuyện mình có thể nhớ. Như vậy, dù hừng đông nàng có quên hết cũng sẽ biết mình nên làm gì…

Giống như cách nàng khắc chữ lên ngực mình vậy.

Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, hòa vào mực đậm, quyến luyến hóa tương tư. Dưới ngọn đèn dầu, nàng đưa bút, như muốn quay ngược lại thời gian, ghi lại mọi chuyện. Từng trang từng trang, giữa đêm khuya yên tĩnh chỉ còn tiếng bút nhẹ in trên mặt giấy.

Sau một thời gian, khắp bàn đều là giấy, bút tích ngày càng gấp gáp. Cuối cùng nàng hạ bút, xoa ngón tay đã đông cứng, thỏa mãn thở ra một cái.

Đặt giấy lên bàn, sắp xếp đâu vào đấy. Một lát sau nàng lại như không yên lòng đặt đống giấy tràn ngập ký ức lên giường cho dễ thấy.

Như vậy, dù sau khắc nữa nàng sẽ mất đi ký ức cũng có thể liếc thấy bút tích này.

Mùa đông dài đằng đẵng, ngày ngắn đêm dài, ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm âm trầm. Đồ Linh Trâm vặn eo, nhân lúc còn có ký ức muốn đi thăm Lý Phù Dao.

Mặc đồ chỉnh tề, nàng nhẹ đẩy cửa. Hừng đông là lúc trời rét nhất, nàng một mình bước đi, dựa vào ký ức tìm đến phòng Lý Phù Dao, nhẹ đẩy cửa.

Lý Phù Dao vẫn duy trì thói quen đi ngủ thắp đèn dầu, như chờ nàng quay về. Trên lưng hắn có vết thương, chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, ánh nến chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng, ấm áp đến hòa tan tim nàng.

Đồ Linh Trâm nhẹ bước đến trước giường hắn, thu váy ngồi trên thảm lông, cứ im lặng như vậy nhìn sư đệ mình yêu thương nhất, dùng ánh mắt ôn nhu miêu tả lại dáng hình hắn, như muốn đem hắn khắc vào tận cốt tủy.

Như cảm nhận được ý lạnh, Lý Phù Dao kéo chăn một hồi. Đồ Linh Trâm nhath cảm phát hiện, vội giúp hắn kéo chăn.

Lý Phù Dao lập tức tỉnh dậy.

Bên giường, Lý Phù Dao mơ màng nhìn nàng, ánh mắt dần sáng rõ. Sau một khắc, hắn đột nhiên ngồi dậy, vui vẻ nói: “Sư tỷ, sao nàng lại quay lại đây?”

Hắn hiển nhiên kích động đến quên mất mình bị thương, gào lên đau đớn, vô lực nằm xuống.

Đồ Linh Trâm đau lòng, đắp chăn cho hắn, lúc này mới ôn nhu cười nói: “Ừm, tạm thời khôi phục ký ức.”

Lý Phù Dao hiển nhiên rất cao hứng, nỗ lực rướn thân, hai mắt khẩn cầu: “Quá tốt rồi, ta muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, bây giờ! Ngay lập tức!”

Nói đoạn, hắn oan ức bổ sung: “Sau mỗi lần nàng mất ký ức, ta liền không được đυ.ng đến nàng, nhịn đến là khổ!”

Đồ Linh Trâm không ngờ trong đầu hắn lại nghĩ đến chuyện này đầu tiên, sửng sốt một hồi mới ho khan: “Ngươi a!”

Cuối cùng vẫn nghiêng người, đón nhận đôi môi ấm áp của hắn.

Nụ hôn ngăn cách nhiều ngày như củi khô gặp lửa mạnh, hết sức căng thẳng. Lý Phù Dao ý thức ngồi thẳng lên, hay tay khẽ ôm cả người nàng, cổ tay sau lưng nàng dao động.

Hắn gần như hung hắn hôn lấy nàng, liếʍ, cắn, đùa bỡn, cướp đoạt hơi thở nàng.

Đồ Linh Trâm bị hắn hôn đến ngơ ngẩn, suýt chút nữa nghẹt thở.

Thân thể không kìm được mềm dần, nàng chần chừ duỗi hai tay muốn đặt lên vai hắn, lại sợ chạm phải vết thương hắn, đành mở miệng: “Chậm chút, vết thương của…”

“Đừng nói gì hết, ôm chặt ta.” Lý Phù Dao chặn môi nàng, hô hấp chích nhiệt, thanh âm mê hoặc lòng người: “Dù có làm ta đau cũng không sao.”

Đồ Linh Trâm lại như vùng vẫy trên thuyền con, khẽ ôm lấy vòng eo hắn, vẫn không quên tránh vết thương hắn.

Ánh lửa dần dần tắt lịm, bốn phía quay về bóng tối.

Hai người tách nhau, hơi thở lộn xộn.

Trong bóng đêm, ánh mắt hắn phản chiếu cả bầu trời đầy sao, sáng đến rực rỡ. Hắn cầm tay nàng cuộn vào lòng, hôn lên tay nàng, ách thanh nói: “A Trâm, tay nàng lạnh quá.”

Nói xong, hắn dịch vào bên trong, vỗ vỗ đệm chăn bên cạnh: “Lên đây, ta sưởi ấm cho nàng.”

Đồ Linh Trâm thực sự quá yêu nam nhân này rồi, yêu đến mức ánh mắt không nỡ rời khỏi người hắn dù chỉ một khắc.

Nàng cởi giày, bò lên giường, cùng hắn đối mặt, ánh mắt như tơ tuyến, quyến luyến vạn phần.

Lý Phù Dao lại nghiêng người hôn lên lông mi run rẩy của nàng, cười nhẹ nói: “Trời còn chưa sáng, ngủ đi đã.”

Đồ Linh Trâm lắc lắc đầu, vạn phần không muốn: “Để ta nhìn chàng nhiều thêm một chút, ta sợ sau khi tỉnh giấc, ta sẽ quên mất chàng.”

Vì thế nàng mới cả đêm không ngủ?

Một luồng chua xót lan khắp người, hắn áp trán mình lên trán nàng, mười ngón tay đan chặt, thấp giọng nói: “Đừng lo, ngủ đi. Mặc kệ nàng có quên ta bao nhiêu lần, ta đều sẽ khiến nàng nhớ lại ta.”

“Tự tin đến vậy?”

“Chính là tự tin vậy đấy.”

“Phù Dao.” Đồ Linh Trâm nhìn sâu vào mắt hắn, gọi hắn.

“Hả?” Lý Phù Dao kéo dài ngữ điệu, âu yếm đáp.

“Ta rơi vào tay Lý Hoài, chàng thật sự bỏ cả giang sơn sao?” Nàng thở dài một tiếng, viền mắt ẩm ướt: “Ngọc tỷ chỉ có một, sao ngươi lại cam lòng.”

“A Trâm cũng chỉ có một a.” Lý Phù Dao ôn nhu hôn lên đầu nàng, cười đáp.

Phảng phất như lông chim nhẹ lướt qua tim , mềm mại. Đồ Linh Trâm sắp chết chìm trong sự ôn nhu naỳ rồi. Nàng mệt mỏi nhắm hai mắt, khóe miệng mang theo một ý cười hạnh phúc, trầm thấp mắng một tiếng: “Hôn quân.”

Lý Phù Dao cúi đầu nhìn người trong lòng, nghĩ thầm: Ừ, ta là hôn quân, cho nên mới thoái vị mà.

Mà Đồ Linh Trâm một đêm chưa ngủ khóe miệng mỉm cười tiến vào mộng.

….

Sau hừng đông, Đồ Linh Trâm mở mắt, liền nhìn thấy dung nhan anh tuấn mà quen thuộc.

Ánh mắt mơ màng rơi vào hàng lông mày của hắn, lông mi dày, sống mũi cao, bờ mô nhợt nhatjm cuối cùng là vòm ngực rộng màu mật ong…Đồ Linh Trâm có chút bối rối, vội tránh khỏi cái ôm ấp ám của hắn, tay chân như trở nên thừa thãi, xỏ lại giày muốn xuống giường.

Có chuyện gì đây, rõ ràng đêm qua nàng ngủ ở phòng mình, sao tỉnh giấc lại chạy đến giường nam nhân này rồi?

Chẳng lẽ nàng bị mộng du?

Lý Phù Dao không ý thức tìm tòi một phen, không thấy cơ thể mềm mại của nàng, lúc này mới chầm chậm hé mở hai mắt, nhìn nàng lộ ra một nụ cười tuấn lãng: “Chào buổi sáng, A Trâm.”

Thấy bộ dạng lười biếng của hắn lúc này, Đồ Linh Trâm cảm thấy tim mình bỗng đập lệch nhịp một cái.

Nàng theo bản năng lấy tay che ngực trái, gật đầu lên tiếng: “Chào buổi sáng.”

“Vẫn nhớ ta là ai chứ ? »

« Lý Phù Dao. »

Lý Phù Dao hài lòng gật đầu, ở trên giường chống cằm, áo trễ lộ ra l*иg ngực lớn. Hắn híp híp mắt, thoáng tia đùa giỡn : « Vậy nàng có nhớ đêm qua chúng ta đã làm gì không ? »

Thấy biểu hiện ái muội của hắn, Đồ Linh Trâm không khỏi hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ một lúc vẫn không biết phải nói gì.

Lý Phù Dao thở dài một cái, vờ ủy khuất : « Tối qua nửa đêm tỉnh dậy đã thấy nàng đến đây đòi ngủ cùng ta, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, nàng không nhớ nữa à ? »

Cái gì…cái gì ??!!

Đồ Linh Trâm chấn kinh. Ta hóa ra lại là loại người không bằng cầm thú ấy sao ?!

Thấy biểu hiện của nàng, Lý Phù Dao tâm tình cực tốt, nằm trên giường nhỏ cười ra tiếng.

Đồ Linh Trâm lúc này mới biết hắn đang đùa nàng, vội ho khan một tiếng : « Ta, ta về phòng rửa mặt. »

Nói xong nàng vẫy tay chạy biến.

Dù là thế nào đi nữa, tỉnh dậy từ giường nam nhân cũng đủ là chuyện kinh thiên động địa rồi.

Đồ Linh Trâm chạy về phòng mình, đóng cửa lại, kiểm tra lại chính mình một lần nữa : May, còn may, áo quần vẫn còn trên người.

Bất quá, như thể ai đó từng nói với mình : Thực lòng yêu một người là can tâm ngủ cùng người đó, lại cởϊ áσ nới dây, chân thành đối đãi, vì hắn sinh con…

Nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ lên, lập tức lắc đầu, ngăn mình nghĩ tiếp.

Nàng ngồi trên giường, đang chuẩn bị rửa mặt bỗng phát hiện trên giường toàn là giấy, bút tích như mới còn đậm mùi mực.

Nàng cầm giấy lên nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người :

Ta là Đồ Linh Trâm, vì kẻ gian làm hại, uống phải Vong Xuyên, mất hết ký ức. Tối nay ký ức chợt quay về, liền viết lại, mong chờ ngày phục hồi ký ức. Tiếp theo đa sẽ thuật lại mọi việc, từng chuyện quan trọng, từng vật quan trọng, vạn mong nhớ hết, nhớ hết…