Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Quân Nhật Thường

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Phù Dao không biết từ lúc nào đã làm cho nàng một cái kèn hiệu, vui vẻ tặng Đồ Linh Trâm.

Kể từ khi hai người qua lại đến này, Lý Phù Dao luôn tìm ra những thứ mới mẻ để làm nàng vui. Đồ Linh Trâm cầm lấy chong chóng thổi thổi, vui vẻ cười.

Lý Phù Dao ôm nàng từ phía sau, hỏi: “Thích chứ?”

Đồ Linh Trâm cười gật đầu: “Chàng biết ta không yêu thích son phấn trang sức, nhưng lại cực thích đồ vật như ở chiến trường như này.”

Nàng thổi thổi kèn hiệu, ngẩng đầu nhìn trời xanh, hít vào một hơi thật sâu: “A! Thật tốt! Có cảm giác như đang ở chiến trường năm ấy.”

Lý Phù Dao cúi đầu, chóp mũi sườn sượt qua nàng: “Nếu thích thì khen ta khen ta đi.”

Đồ Linh Trâm chợt nhớ Vương Thế Lan từng nói : Ngươi chỉ cần chả việc gì ôm ôm tiểu sư đệ, khen ngợi hắn nhiều vào, hắn nhất định hạnh phúc lên tận trời.”

Nàng thả kèn hiệu xuống, quay người qua ôm lấy hắn, hai má cà cà ngực hắn, không kìm lòng được thả mềm ngữ khí: “Chàng thật tốt, ta thích chàng. Mỗi ngày đều muốn thích chàng thêm một chút, nhiều hơn một chút…”

Lý Phù Dao đột nhiên siết chặt cái ôm, cúi người mạnh mẽ hôn lên môi nàng.

Không biết qua bao lâu, hai người mới quyến luyến tách ra. Lý Phù Dao mặt đỏ quá mức, giơ tay muốn che má mình, thẹn thùng nở nụ cười: “Trước đây sao lại không phát hiện nàng biết ăn nói vậy chứ.”

“Đó là do sư đệ dạy tốt cả.”

Đồ Linh Trâm nhìn hai tai hắn ửng đỏ, không nhịn được nở nụ cười, nghĩ thầm: Trường Sa Vương quả nhiên không gạt ta.

Nàng không nhịn được kiễng chân lên đưa tay nắm lấy hai má hắn, híp mắt cười nói: “Chàng lúc nhỏ dù gầy nhưng trên mặt vẫn có hai cục thịt, sao bây giờ lại gầy đến vậy chứ?”

Lý Phù Dao đứng yên không nhúc nhích, đường đường thiên tử một nước lại để nàng tùy ý xoa nắn hai má. Nhào nặn xong hắn vẫn sủng nịch hỏi: “Cảm giác thế nào, muốn thử nữa không?”

“Chàng a.” Đồ Linh Trâm trong lòng chảy qua một dòng suối ôn nhu, nàng nhẹ chọt má hắn, biểu hiện ôn nhu mà ngọt ngào.

Lý Phù Dao nhìn nàng thật sâu, bỗng thở dài một tiếng: “Qua mấy ngày nữa, chúng ta đi Linh Sơn Tự một chuyến đi.”

Linh Sơn Tự?

Đồ Linh Trâm có chút khó hiểu nhìn hắn: “Chàng muốn ta sẽ cùng chàng đi. Chỉ là trước đây chàng có từng tin Phật đâu.”

“Trước đây không tin bây giờ tin.” Lý Phù Dao nhìn nàng, khóe miệng cười đến mê người, chân thành nói: “Ta mỗi ngày thức dậy đều muốn cảm tạ trời cao đã mang nàng đến bên ta. Phật Tổ cũng tốt, Diêm Vương cũng tốt, chỉ cần thánh thần niệm tình một phần thành ý của ta mà không tách nàng ra khỏi ta là được.”

Một người đang ở trong thân thể người khác, Đồ Linh Trâm hơn ai hết hiểu hắn đang lo lắng điều gì.

“Sẽ không đâu.” Nàng cầm tay hắn, từng câu từng chữ nhấn mạnh: “Sẽ không đâu, Phù Dao.”

Hắn ngẩn ra, lập tức cười nhẹ một tiếng, ôm lấy nàng nói: “Đừng lo lắng, ta chỉ là thuận miệng nói thôi. Nhưng nàng từng nói Sư phụ và dì Liên từng gặp nhau ở Linh Sơn Tự, nên ta muốn đi bái phỏng một chuyến.”

Đồ Linh Trâm vẫn có chút lo lắng: “Nửa năm nay Lý Hoài không có động tĩnh, trong lòng ta luôn thấy không an tâm, sợ hắn có ý đồ không hay.”

“Hắn bây giờ không binh khồng quyền không có gì phải sợ.” Lý Phù Dao áp trán lên trán nàng, hôn lên chóp mũi nàng: “Đừng lo lắng, A Trâm.”

Nhìn sự ôn nhu nơi mắt hắn, nghe âm thanh trầm thấp của hắn, Đồ Linh Trâm cảm giác chính mình như hòa tan vào sự sủng nịch ấy, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn hưởng thụ, không nhiều lời nữa.



Chớp mắt đã là cuối thu, Đồ Linh Trâm, Lý Phù Dao và Đồ Anh đều thay thường y, cùng đám người Ô Nha đến Linh Sơn Tự thiêu hương bái Phật.

Linh Sơn Tự xây trên đỉnh núi, dù không đuốc quang rực rỡ nhưng cảnh đẹp thanh u khiến người ta không kìm lòng được nguyện ý lên đây.

Đoàn người xuống mã, đi bộ leo lên núi, nơi tùng bách che kín cả bây trời, một tòa tháp thanh u phơi bày ra trước mắt.

“Oa, nơi này chính là Linh Sơn Tự, nơi cha mẹ gặp nhau!” Đồ Linh thường ngày ở trong khuê phòng không đi đâu, đây là lần đầu nàng đến Linh Sơn Tự, trên khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn khó che giấu.

Vào bên trong đền, chỉ thấy đèn nhang tỏa khói, bốn phía chỉ thấy tế bái, tĩnh đến tịch.

Đồ Linh Trâm cũng thả nhẹ bước chân, chỉ lo kinh động đến chốn linh thiêng. Lát sau đã có tăng lữ đến tiếp đón, dẫn họ vào thiện phòng ở hậu viện, thi lễ nói: “A di đà phật, thí chủ thỉnh nghỉ ngơi chốc lát, trụ trì sẽ đến giờ.”

Đồ Anh không kiềm chế nổi hiếu kỳ, đi dạo một vòng, đột nhiên thấy tiểu tăng, nàng đè thấp âm thanh, cười nói với Đồ Linh Trâm: “A tỷ, Sơn Linh Tự quả nhiên không phải chốn phàm nhân. Ngươi xem, ngay cả tiểu tăng cũng tuấn tú đến vậy…”

Lời đến giữa chừng, thanh âm của nàng im bặt.

Đồ Anh sững sờ nhìn bóng lưng cao gầy như gậy trúc, ý cười dần tắt đi, mở mắt to tròn tựa hồ khó tin được.

Đồ Linh Trâm nhìn theo hướng mắt muội muội, chỉ thấy hòa thượng trẻ tuổi kia vô cùng quen mắt, không khỏi sửng sốt: “Đó là…”

“Văn Ngự sử.” Lý Phù Dao đỡ lời nàng, đăm chiêu nói: “Là Văn Hoán Chi.”

Đồ Linh Trâm đặt chén trà xuống, ngạc nhiên nói: “Sao hắn lại đến đây?”

Giọng vừa dứt, Đồ Anh đã lảo đảo xông ra ngoài, nàng đứng phía sau vị hòa thượng kia, hai bàn tay nắm chặt gấu áo, mơ hồ nói: “Văn đại nhân?”

Hòa thượng trẻ tuổi khựng lại, sống lưng gầy gò cũng trở nên cứng nhắc. Hắn cầm chặt cán chổi, chặt đến mức hai tay trắng bệch, ngay cả dũng khí quay đầu cũng không có.

Đồ Anh vòng ra trước mặt hắn, run rẩy nói: “Thật là huynh! Huynh sao lại, sao lại…”

Sao lại trốn vào cửa Phật chứ?

Nhưng lời đến khóe miệng thì nghẹn ngào vài bận vẫn không bật ra được, chỉ có lệ là không ngừng chảy, đau lòng nói: “…Huynh sao lại, sao lại gầy đến thế này.”

Hắn hẳn là xuất gia chưa lâu, trên đầu vẫn chưa có ba vết sẹo tròn.

Khi nữ tử mình từng yêu đứng trước mặt mình chảy nước mắt, hắn gần như dùng hết khí lực toàn thân mới có thể tránh nhìn mặt nàng, bộ dạng không còn vướng bận, chắp tay thi lễ: “A di đà Phật, bần tăng pháp hiệu Thích Không, thí chủ nhận nhầm người rồi.”

Nhận nhầm? Sao lại có thể nhận nhầm.

Từng là anh tài Trường An, dáng người tài hoa phong lãng của hắn đã sớm khắc sâu vào cốt tủy nàng. Bởi vì cái chết của tỷ tỷ , nàng đã từng oán hận hắn, giận dỗi hắn, hắn đều yên lặng chịu đựng, trước sau như một chăm sóc nàng, những chuyện này sao có thể không khiến nàng cảm động đây?

Nếu hắn không phải cháu của Tần Khoan, nàng cũng sinh ở gia đình bình thường, cả hai có lẽ đã sớm…

Đồ Anh run rẩy, nhìn nam nhân mặc tăng bào trước mắt, chỉ cảm thấy ngực như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, đau đến không cách nào hô hấp.

Vừa vặn trụ trì đến, Đồ Linh Trâm đành kéo muội muội về, để nàng bình tĩnh lại.

Giữa trưa Đồ Linh Trâm cùng đoàn người ở trong chùa dùng cơm chay. Đồ Anh gần như nuốt không trôi, lơ đãng nuốt hai miếng, đều không cách nào nuốt xuống, chỉ nhìn bóng người quét sân nấu nước trong đình viện đến ngẩn người, im lặng dùng lệ rửa mặt.

Đồ Anh khóc đến nấc cụt, Đồ Linh Trâm đành buông đũa, an ủi: “Đừng khóc, A Anh. Cẩn thận nghẹn.”

“Ta không khóc, không thể khóc trước mặt hắn….”

Lệ cùng tương tư như bất tận không ngừng cuồn cuộn trong lòng nàng. Nàng quật cường, nàng e dè, tất cả trong mắt nam nhân quy y cửa Phật kia đều trở thành gai nhọn.

Nước mắt không cầm được chảy xuống.

Đồ Linh Trâm ở bên vỗ lưng muội muội, một bên vội lau nước mắt cho nàng. Lý Phù Dao gắp thức ăn đưa đến bên miệng nàng.

Đồ Linh Trâm thở dài, ăn vài miếng, lúc này mới ghé sát tai hắn nói: “A Anh giống mẹ ta, thích khóc lắm.”

Trước chuyện này, Lý Phù Dao nhìn hai mắt sưng húp của Đồ Anh, chốc lát đến bên cạnh trụ trì nói vài câu. Trụ trì hiểu ý, nói với Văn Hoán Chi: “Thích Không, ngươi xuống núi đến chỗ vị thí chủ này vài ngày đi.”

Văn Hoán Chi mắt không gợn sóng, chắp tay trước ngực: “Vâng.”

Từ đầu đến cuối, không hề nhìn Đồ Anh một lần.

Lúc đi qua rừng trúc, chỉ còn nghe thấy tiếng chim cùng tiếng thút thít của Đồ Anh.

Lý Phù Dao liếc nhìn Văn Hoán Chi, nói: “Văn Ngự sử.”

“Bệ hạ, tiểu tăng chỉ là người xuất gia, không phải Văn Ngự Sử.” Văn Hoán Chi nắm tràng hạt, không nhấc mắt.

“Tùy ngươi.” Lý Phù Dao kéo lấy tay Đồ Linh Trâm, lơ đãng nói: “Ngươi cũng từng oanh oanh liệt liệt, sao cuối cùng lại chọn quy y cửa Phật?”

Văn Hoán Chi niệm thanh ‘A Di Đà Phật’: “Gia mẫu đã mất, cô độc một mình, nghiệp chướng nặng nề, nên quy y theo Phật.”

“Cô độc?” Đồ Linh Trâm nhìn muội muội, không nhịn được hỏi: “Thật sự không có người khiến ngươi vướng mắc?”

Văn Hoán Chi vẫn đứng nghiêm chỉnh, đôi môi mím chặt, nắm tràng hạt chưa trả lời.

Đồ Linh Trâm muốn nói thêm, chợt nghe thấy rừng trúc nổi gió nhẹ, lá trúc rì rào rơi xuống. Nàng nhạy cảm phát hiện nguy hiểm, nói một câu ‘nguy hiểm’ đã được Lý Phù Dao ôm chặt lấy.

Hắn ôm nàng bảo hộ gắt gao trong lòng, xoay người, né cây phi tiêu lướt qua má cắt đứt một đoạn tóc.

Người của Lý Hoài?

Chưa kịp nghĩ ngợi, cây thứ hai thứ ba đều liên tiếp bắn ra, nhắm về phía Đồ Anh!

Hoắc Thành Công và Ô Nha đều cho rằng thích khách nhắm đến Lý Phù Dao và Đồ Linh Trâm nên dồn hết chú ý lên hai người, ai cũng không ngờ đến sát thủ muốn lấy mạng Đồ Anh.

Ô Nha nhanh nhẹn chỉ kịp phá vỡ hai cây tiêu.

Nháy mắt này thời gian như đọng lại, Đồ Linh Trâm nhanh đến mấy cũng không cản nổi cây tiêu thứ ba đang hướng về phía muội muội.

Một khắc này, bóng người áo xám đột nhiên chạy đến, áp Đồ Anh xuống đất. Cây tiêu chỉ sượt qua tóc nàng, đâm vào thân trúc, chấn động cả rừng.

“A Anh! Không sao chứ!” Đồ Linh Trâm lập tức chạy về phía nàng, kéo muội muội lên.

Văn Hoán Chi vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt hắn, rớt xuống.

Đồ Linh Trâm cảm kích không ngừng: “Cảm tạ Văn đại nhân.’

Đồ Anh sợ đến ngưng thở, lúc sau mới òa khóc, kéo Văn Hoán Chi đang ngồi dưới đất: “Văn đại nhân! Ta không muốn huynh xuất gia, huynh theo ta về nhà đi!”

Văn Hoán Chi phủi tăng bào đứng lên, mím môi không nói. Hắn cúi đầu, không để Đồ Anh thấy sự kinh hoảng trong đáy mắt.

Đồ Anh vứt bỏ hình tượng khuê tú, vừa khóc vừa chất vấn: “Sao huynh không nhìn ta?”

Văn Hoán Chi nắm chặt tràng hạt, thấp giọng nói : “Vô lễ chớ nhìn.”

Đồ Anh lại chất vấn: “Vậy sao phải cứu ta, sao lại khóc?”

Văn Hoán Chi không cách nào trả lời, đành hành lễ với Lý Phù Dao: “Bệ hạ, men theo đường nhỏ là đến chân núi. Bần tăng chỉ tiễn đến đây, cáo từ!”

Lý Phù Dao tựa cười lại không phải cười, nhìn bóng lưng hắn, lãng thanh nói: “Người xuất gia cứu độ chúng sinh, sao không độ si tình của a muội nhà ta?”

Bóng lưng hắn cứng đờ, một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Tình duyên thâm sâu, khó mà độ hết.”

Nói xong hắn khập khiễng gian nan đi về miếu tự.

Đồ Linh Trâm xoa đầu muội muội, ôn nhu khuyên: “ A Anh đừng lo, ngày tháng còn dài. Nơi đây không thích hợp ở lâu, xuống núi trước được không?”

Đồ Anh lau nước mắt gật đầu.

Lý Phù Dao một bên cười nói: “A muội, cần Hoàng đế ca ca ra thánh chỉ triệu hắn về không?”

Thấy Đồ Linh Trâm trừng mắt nhìn mình, hắn cười ha ha: “Ai bảo ta là hôn quân chứ!”

Đồ Anh dùng sức lau nước mắt, hít thật sâu nói: “Không, muội muốn tự mình đón hắn về nhà. Một ngày không được thì một tháng, một tháng không thành thì một năm, mười năm, mãi đến khi nào hắn hoàn tục thì thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »