Chương 4

Theo lời của Bình Hỉ trước đó, dù Ân Hoài có gây rối thế nào thì Liễu Trạch cũng sẽ không quan tâm đến cậu, huống chi là đến thăm cậu.

Khả năng duy nhất là Liễu Trạch đã nghe thấy điều gì từ thái hậu, hoặc biết được điều gì đó khiến hắn có ý định đến đây.

Ân Hoài suy nghĩ nhanh chóng, cảm thấy làm hoàng đế thật khó khăn, không dám gϊếŧ người, không dám vui chơi, chỉ còn cách tìm các cách khác để duy trì hình tượng của mình.

Nếu bị phát hiện không phải là nguyên chủ, không biết Minh Kính Đài sẽ xử lý cậu như thế nào.

Sau khi quyết định, Ân Hoài giả vờ trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay trẫm nghe được vài tin đồn.”

Ánh mắt Liễu Trạch ôn hòa dừng trên người cậu, không lùi bước, cung kính hỏi: “Không biết hoàng thượng nghe được tin gì?”

Ân Hoài thấy thái độ hắn bình thản, trong lòng suy nghĩ mấy vòng rồi hỏi ra, với sự quan tâm chân thành, không mất bình tĩnh: “Liễu tướng đại nhân định cưới vợ thật sao?”

Sắc mặt Liễu Trạch bình tĩnh trả lời: “Bẩm hoàng thượng, việc này đúng là như vậy.”

Ân Hoài trong lòng kêu gào, đừng đồng ý, nếu không thì ngài không phải là Liễu tướng đại nhân nữa mà là lục tướng mất (bị đội nón xanh/bị cắm sừng í).

Cậu suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu hỏi: “Cưới ai?”

“Con gái của Phương các lão.”

Ân Hoài “ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn quanh người hắn, lộ ra vẻ suy tư.

“Mới mấy ngày trước còn có triều thần khuyên trẫm nên nạp thêm hậu cung.”

Liễu Trạch mỉm cười, đáp: “Hoàng thượng nên cân nhắc việc nạp hậu.”

Ân Hoài nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có chút ác ý, muốn phá vỡ vẻ ngoài bình thản của hắn, nhìn xem có thể làm cho gương mặt yên tĩnh kia hiện lên biểu cảm khác thường không.

Cậu cầm ly rượu, gương mặt vốn trắng trẻo lại vì men rượu mà có thêm vài sắc hồng.

Cậu nửa nhắm mắt, mi mắt dày nhấp nhô.

Sau một hồi, cậu mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong ánh trăng mơ hồ khó hiểu.

“Nếu trẫm nói trẫm muốn con gái Phương gia vào cung thì sao?”

Khi câu nói này được thốt ra, xung quanh lập tức trở nên im lặng như tờ.

Liễu Trạch hơi ngạc nhiên một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại hạ thấp mí mắt, không hề nhúc nhích.

Dù nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi: "Hoàng thượng nói đùa.”

Ân Hoài hơi ngồi thẳng dậy, trong lòng cảm thán sự bình tĩnh của hắn.

“Trẫm không đùa.”

Ân Hoài cố gắng học theo cách của một hoàng đế tồi, nói: “Hậu cung của trẫm lâu nay không có ai, vừa nghe ngươi nói như vậy, con gái Phương gia không phải là một sự lựa chọn tốt sao? Hay là ái khanh trước tiên đừng kết hôn, giúp trẫm toại nguyện trước.”

Mọi người có mặt ngoài Liễu Trạch, nghe thấy câu này, đều cúi đầu, nhưng không quên lén châm chọc trong lòng.

“Đúng là cẩu hoàng đế.”

Ân Hoài cảm thấy mình đúng là một hoàng đế tồi, cưỡng đoạt vợ của thần tử, đây là việc con người có thể làm sao?

Nhưng sự việc lại có phần khác biệt, cậu biết rõ cô nương đó có vấn đề nhưng vẫn cương quyết làm, để không khiến thuộc hạ phải đội nón xanh, cậu sẵn sàng nhận lấy cái nón xanh đó.

Điều quan trọng là cậu chỉ nói suông, cậu biết Liễu Trạch chắc chắn sẽ không đồng ý, tất cả chỉ là để duy trì hình tượng cẩu hoàng đế của cậu mà thôi.

Quả nhiên, Liễu Trạch từ từ ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào Ân Hoài, giọng điệu ôn hòa.

“Hoàng thượng đến tuổi cần bổ sung hậu cung rồi, tiếc rằng con gái Phương gia đã có hôn ước với thần, chỉ có thể đa tạ hoàng thượng coi trọng.”

Vừa nói xong, không khí lại trở nên ngột ngạt.

Dù là biểu cảm hay giọng điệu của hắn không có dấu hiệu gì khác lạ, dù bị đưa ra yêu cầu vô lý, hắn vẫn không hề nổi giận.

Chính vì vậy mà làm cho người ta khó đoán.

Bình Hỉ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, biết rằng hoàng thượng chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng dù vậy cậu cũng không thể làm gì Liễu Trạch, kẻ phải chịu khổ chỉ là bọn hạ nhân như họ.