Chương 3

Khi Bình Hỉ đi, Ân Hoài vội vàng lấy tay co quắp trong chăn ra, đau lòng thổi thổi.

Ôi, đau chết cậu rồi.

Chẳng bao lâu sau, Bình Hỉ quay lại, nhìn đống tấu chương chất đống trước mặt, Ân Hoài cuối cùng cảm thấy được chút cảm giác làm công.

Ân Hoài nằm như vậy ba ngày, trong thời gian đó, các loại bổ dưỡng và thuốc nước được đưa vào điện Long Loan, nawfm giường bệnh cũng không quên phê duyệt tấu chương.

Khi cuối cùng giải quyết xong đống tấu chương hỗn loạn, tâm trạng Ân Hoài rất tốt, lúc này cơ thể hắn cũng gần như khỏe lại, đã có thể xuống giường đi lại.

Bình Hỉ lập tức tinh ý đặt danh sách hoa trước mặt cậu, mặt mỉm cười nịnh bợ.

Ân Hoài cúi đầu nhìn danh sách trên đó là những thiếu nữ mới vào cung, trong lòng tuyệt vọng thầm gào thét, sao không thể để cậu yên tĩnh một chút!

“Hoàng thượng, hôm nay là những người mới vào cung, dáng dấp rất xinh đẹp.”

Ân Hoài đẩy sang, cự tuyệt một cách nghiêm khắc: “Không cần, cảm ơn.”

Tuy nhiên, một giờ sau.

Trong vườn hoa, giữa những tiếng chim hót, Ân Hoài nằm trên giường nước, vẻ mặt vô cảm, bị ép ôm ấp, biểu lộ sự đau khổ vì tình thế ép buộc.

Cậu cũng không phải là người chính trực lắm, chủ yếu là quá đau đớn.

Thái hậu dùng lý do cậu còn trẻ, cơ thể yếu để không cho cậu nạp hậu, đừng nói là ân sủng người khác, ngay cả việc nắm tay cũng phải báo cáo với thái hậu.

Khi đang mơ màng, bên cạnh Bình Hỉ đột nhiên lại gần thì thầm.

“Hoàng thượng, Liễu tướng đại nhân vào cung.”

Ân Hoài sửng sốt, một lúc mới phản ứng lại người đó là ai.

“Hắn đột nhiên vào cung làm gì?”

“Là thái hậu triệu kiến, có thể là vì việc Liễu tướng đại nhân cưới vợ.”

Ân Hoài nghe vậy lập tức nhăn mày, thuộc hạ của cậu có thể cưới vợ, mà cậu thì ngay cả việc nắm tay cũng bị báo cáo.

Là người độc thân, Ân Hoài cảm thấy thật đáng xấu hổ.

Nhưng suy nghĩ lại, theo nguyên tác thì hôn thê của Liễu tướng đại nhân có vẻ đã cắm sừng hắn, hình như có quan hệ mập mờ với hộ vệ trong nhà.

Vì vậy cậu lại cảm thấy yên tâm một cách đáng xấu hổ.

“Hoàng thượng yên tâm, hôm nay nô tài đã cho người bao vây Ngự Hoa Viên kín mít, không để thái hậu phát hiện.”

Ân Hoài nghe vậy suýt nữa nhăn mày, nhìn vẻ mặt nịnh hót của cậu ta, cậu không kìm nổi tức giận.

“Ngươi sợ người khác không biết trẫm ở đây sao?”

Bình Hỉ thấy cậu nổi giận, lập tức sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha, đầu gục trên đất kêu ầm ầm.

Ân Hoài thấy vậy cũng cảm thấy có lỗi, đỡ trán: "Đứng dậy, ngươi như vậy khiến trẫm càng đau đầu.”

Bình Hỉ lại run rẩy đứng lên.

Ân Hoài vừa định giáo huấn cậu ta một phen, thì thấy ở cuối nhà thủy tạ có bóng người mặc đồ xanh.

Do khoảng cách quá xa, Ân Hoài không nhìn rõ mặt người đó. Nhưng các cung nữ dọc đường đã nhận ra hắn, đều quỳ xuống hành lễ, nhường đường.

Nhìn người đó không vội vàng chậm rãi đi về phía mình, Ân Hoài mặt không biểu cảm, hỏi Bình Hỉ bên cạnh.

“Bao vây kín mít?”

“Nô…nô tài cũng không biết vì sao Liễu tướng đại nhân lại đến đây.”

Khi nghe thấy cách xưng hô này, Ân Hoài lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn người mới đến với vẻ phòng bị như sắp đối mặt với kẻ thù.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt của người mới đến cuối cùng đã rõ ràng. Đó là một gương mặt tuấn tú, khí chất thanh thoát như làn mưa sau cơn bão ở núi rừng, khiến người khác cảm thấy trong trẻo dễ chịu.

Ân Hoài hơi ngẩn ra, không ngờ Liễu tướng đại nhân lại có diện mạo tốt đến vậy.

Con người thường nhìn vào ngoại hình. Ân Hoài ho khan một tiếng, dùng giọng điệu quan tâm của một ông chủ đối với nhân viên, hỏi với âm điệu hòa nhã: “Đêm khuya lạnh lẽo, ái khanh đến đây có việc gì không?”

Liễu Trạch không hổ là trọng thần triều đình, thấy Ân Hoài trái ôm phải ấp, ăn mặc xộc xệch, nhưng vẫn không tỏ ra bất kỳ phản ứng nào.