Chương 1

Trong điện Long Loan, khói từ lò hương chạm vàng lượn lờ bay lên, tấm rèm vàng rủ xuống, mờ ảo che khuất một bóng người.

Ân Hoài ngồi trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống cung nữ đang run rẩy dưới chân.

Tiểu thái giám Bình Hỉ ở bên cạnh liếc nhìn sắc mặt của cậu, tưởng rằng cậu sẽ nổi giận lôi đình bất cứ lúc nào, liền vội vàng cao giọng, vẫy vẫy cây phất trần trong tay.

"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo nha đầu này đi!"

Nói xong, cậu ta lại nịnh nọt nhìn Ân Hoài: "Bệ hạ, lần trước là xử trảm ngang lưng, lần này bệ hạ định dùng hình phạt gì?"

Ân Hoài nhắm mắt lại, không ai chú ý đến đôi chân đang run rẩy vì sợ hãi dưới long bào của cậu.

"Bệ hạ?" Bình Hỉ thấy cậu không trả lời, liền to gan đề nghị: "Nô tài có một cách, trói cung nữ này lên cọc sắt đã nung đỏ, sau đó móc mắt của nàng, xung quanh đặt rơm khô, châm lửa đốt chết nàng."

Ân Hoài giả vờ trầm ngâm không nói gì, tay còn lại lén dùng long bào che giấu đôi chân đang run rẩy vì sợ hãi.

Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

Sắc mặt cậu tái nhợt, một lúc sau mới từ từ mở mắt nhìn về phía Bình Hỉ, tuy cậu ta còn rất trẻ, chỉ mười bảy mười tám tuổi, còn mang gương mặt búp bê nhưng không ngờ lại nói ra được những lời độc ác như vậy.

Dĩ nhiên, cậu cũng không ngờ có ngày mình lại gặp phải chuyện xuyên sách hoang đường như thế này.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không ngờ làm việc quá sức mà đột ngột qua đời. Khi cậu mở mắt ra đã trở thành bạo quân gϊếŧ người không chớp mắt trong tiểu thuyết có cùng tên với cậu.

Bạo quân không chỉ trùng tên với cậu, mà ngay cả diện mạo cũng giống hệt.

Cậu chưa từng đọc tiểu thuyết này, chỉ có những thông tin mơ hồ bị nhồi vào đầu cho biết rằng Ân Hoài này sinh ra đã là thái tử tôn quý, con trai độc nhất của người thắng cả trong cung đấu và triều đấu, gần như được đưa thẳng lên ngôi hoàng đế.

Nhưng hắn lại không tranh giành, chỉ biết vui chơi hưởng lạc, tính tình hung bạo, dù còn trẻ nhưng đã gϊếŧ người không chớp mắt.

Từ triều đình đến dân chúng, ai nhắc đến hắn sau lưng đều phải thầm mắng một câu "cẩu hoàng đế".

Vậy mà triều đại Đại Ân lại chưa sụp đổ dưới tay một hoàng đế như thế, ngoài việc Thái hậu đảm nhận vai trò nhϊếp chính, còn phải nhờ vào thừa tướng Liễu Trạch.

Người ngoài khi nhắc đến Liễu Trạch đều phải khen một câu "quân tử ôn nhuận như ngọc", là dòng nước trong hiếm hoi giữa triều đình, được dân chúng kính yêu.

Nhưng Ân Hoài lại biết thân phận thật sự của hắn ta từ góc nhìn của Thượng đế, Liễu Trạch mới là huyết mạch thật sự của hoàng thất, ít nhất còn rõ ràng hơn thân phận mơ hồ của nguyên chủ.

Bởi vì Ân Hoài vốn dĩ chỉ là kết quả của việc Thái hậu đổi rồng thay phượng.

Vị thừa tướng này ngoài mặt không lộ tài năng, nhưng trong lòng lại đầy mưu kế, thâm sâu khó lường, có dã tâm lớn đối với ngôi vị hoàng đế.

Dù vậy, trong nguyên tác người nắm giữ ngai vàng cuối cùng không phải là hắn ta, mà là một người khác, đó là nhϊếp chính vương sau này của Đại Ân, Ân Dự Bắc.

Ân Dự Bắc tuy họ Ân, nhưng không phải huyết mạch hoàng thất, chỉ vì tổ tiên từng theo đại tướng quân của Đại Ân ra trận, lập nên công lao to lớn nên được ban quốc họ.

Chức vị nhϊếp chính vương của Ân Dự Bắc cũng không phải từ sinh ra đã có, hiện tại hắn chỉ là một vương gia nhàn tản, không quyền không thế.

Nhưng hắn là kẻ giỏi chịu đựng, tâm ngoan thủ lạt, trong nguyên tác hắn đã thành công phát động chính biến, cướp ngôi đoạt vị, sau đó tiêu diệt hết tàn dư, kể cả phụ nữ và trẻ em cũng không tha.

Kết cục của Ân Hoài đương nhiên là bị lăng trì xử tử, trước khi chết bị dân chúng vây quanh nhục mạ, vì dù sao hắn cũng là cẩu hoàng đế bị mọi người nguyền rủa.

Nhưng Ân Hoài biết rằng mình có kết cục như vậy không chỉ vì là hoàng đế tiền triều.

Mà còn bởi vì Ân Dự Bắc thích người thích Ân Hoài.