Editor: Aubrey.
Khi Tần Tư Mộc trở về nhà lần nữa, chỉ thấy có một mình dì giúp việc ở nhà. Tần Tư Mộc trở về phòng của mình trước, chờ Mộc An và Tần Ngạo về, cậu sẽ nói cho bọn họ biết chuyện hủy bỏ hôn ước.
Tần Tư Mộc không biết, cũng chính ngày hôm nay, Tần Niệm An cũng giống như anh trai của mình, đưa ra lời hủy bỏ hôn ước với Lý Sơ Hạ.
Đến giờ cơm, Tần Niệm An mới về nhà, Tần Tư Mộc đang chuẩn bị nói cho Mộc An và Tần Ngạo về chuyện của mình. Kết quả, cậu còn chưa kịp nói, Tần Niệm An đã nói trước: "Ba ba, cha! Con đã hủy bỏ hôn ước với anh Bình An rồi."
Không phải là cậu muốn hủy hôn ước với anh Bình An, mà là đã hủy bỏ hôn ước với anh Bình An rồi.
Gia chủ nhà họ Tần, Tần Ngạo đã từng trải qua không ít sóng gió trong cuộc đời, giờ khắc này vô cùng sửng sốt. Đôi đũa đang định gắp rau dừng lại trên không trung, không nhúc nhích.
"Con nói gì vậy?" Mộc An kinh ngạc hỏi.
Tần Niệm An bình tĩnh lập lại: "Hôm nay, con đã hủy bỏ hôn ước với anh Bình An rồi."
Cậu nói xong, rất tự nhiên đi về phía bàn ăn, ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị gắp một miếng thịt ba chỉ.
Cạch!
Đũa của Tần Niệm An đột nhiên bị đũa của Tần Ngạo chặn lại.
Tần Ngạo hỏi: "Tại sao?"
Tần Niệm An không vui nhìn chằm chằm đĩa thịt ba chỉ trước mặt, bĩu môi đáp: "Tại sao là tại sao? Tại vì không lọt nổi mắt xanh của con thôi~"
Cậu làm nũng: "Cha à, hai người yêu nhau phải giống như cha và ba ba mới phải. Cho nên, cha hiểu ý con mà, phải không?"
Tần Ngạo rất hài lòng với những lời này, sắc mặt của ông ôn hoà lại, ông nói: "Nói thì nói vậy, hai đứa tụi con quen nhau lâu như vậy rồi mà vẫn không thể thích nhau?"
Tần Niệm An lườm ông: "Từ lúc con sinh ra là trong nhà đã có dì giúp việc rồi, chẳng lẽ cha bắt con phải có ý khác với dì ấy?"
"Khụ." Tần Tư Mộc suýt chút nữa phun đồ ăn ra ngoài, đột nhiên cậu nảy sinh ý định đưa em trai đi làm diễn viên Talk Show.
Rõ ràng, Tần Tư Mộc bị chọc cười, ngay cả Mộc An và Tần Ngạo cũng không ngoại lệ. Hai người họ không phải là loại người cố chấp, sở dĩ bọn họ lập hôn ước cho hai đứa trẻ là vì tình bạn thời trẻ giữa các bậc phụ huynh thôi, không kịp suy nghĩ đến ý muốn của bọn trẻ.
Nếu Tần Niệm An đã nói không muốn, bọn họ sẽ không cưỡng cầu nữa. Có điều, Mộc An vẫn bổ sung: "Nếu con đã thương lượng xong với Sơ Hạ rồi, vậy các trưởng bối này sẽ không hỏi nhiều nữa. Với lại, gia đình nhà họ luôn có mối quan hệ rất tốt với gia đình chúng ta, con nên dành thời gian đi qua bên đó gặp trực tiếp chú Lý và chú Dịch, nói một tiếng xin lỗi với người ta."
Tần Niệm An liên tục đáp dạ, lần thứ hai tấn công đĩa thịt ba chỉ. Lúc này, Tần Tư Mộc mới nói: "À này... Ba ba, cha! Thật ra con và Ngải Táp... cũng đã hủy bỏ hôn ước rồi."
Bịch!
Miếng thịt trên đôi đũa của Tần Niệm An rớt xuống, Tần Niệm An lắc đầu, muốn xác nhận lại: "Anh! Anh nói thật chứ?"
Chẳng hiểu vì sao, đột nhiên Tần Tư Mộc cảm nhận được sự mừng thầm trong câu hỏi của Tần Niệm An.
Cậu gật đầu: "Là thật, cũng mới nói hôm nay."
"Tư Mộc! Con vẫn luôn rất hiểu chuyện, sao đột nhiên lại..." Tần Ngạo cau mày hỏi.
Tần Tư Mộc hơi khẩn trương mím môi, cậu có cảm giác bây giờ cha của mình nghiêm túc hơn bình thường nhiều: "Cha! Chuyện tình cảm đâu có liên quan gì đến có hiểu chuyện hay không."
Tần Ngạo thở dài, thật sự mà nói, với tính cách của Tần Niệm An, chuyện hủy bỏ hôn ước đã sớm nằm trong dự liệu của ông. Còn hành động của Tần Tư Mộc, mới thật sự khiến cho ông bất ngờ.
Có điều, hai đứa con của ông nói cũng có lý, từ xưa tới nay, chuyện tình cảm không bao giờ có thể đoán trước được. Cho dù Tần Tư Mộc chín chắn hơn Tần Niệm An, nhưng bản thân cậu cũng cần được tự do, cũng có quyền được tự chọn người mà cậu thích.
Tần Ngạo và Mộc An nhìn nhau, làm bộ tức giận nói: "Vậy con cũng chuẩn bị mua quà đi xin lỗi chú Trương và chú Giang đi!"
Tần Tư Mộc nghe vậy, nở nụ cười. Nhìn qua Tần Niệm An, thằng bé này còn cười tươi hơn cậu, cặp mắt của Tần Niệm An chuyển động, không biết đang nghĩ đến chuyện vui vẻ gì.
Tối hôm đó, cuối cùng Tần Niệm An cũng được ăn thịt ba chỉ một cách mãn nguyện.
Ngày hôm sau, hai anh em Tần gia chia nhau đi đến nhà họ Trương và nhà họ Dịch. Chuyện bọn trẻ hủy bỏ hôn ước, các trưởng bối bọn họ đã biết hết rồi, gia chủ hai nhà cũng đã biết, tuy bọn họ rất tiếc, nhưng cũng hiểu cho nỗi khổ của bọn trẻ.
Hôm nay là chủ nhật, Tần Tư Mộc gặp lại Trương Ngải Táp, phát hiện trạng thái tinh thần của anh không tệ, không có vẻ gì là đã chịu tổn thương sâu sắc. Thấy vậy, cậu cũng an lòng.
Cuối tuần trôi qua thật nhanh, Tần Tư Mộc trở lại ký túc xá, chuyện hủy bỏ hôn ước không gây ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của cậu. Trương Ngải Táp và Tần Niệm An cũng bắt đầu quay trở lại những ngày tháng cãi nhau chí choé trong nhóm chat, chỉ riêng Lý Sơ Hạ là không có tin tức gì.
Thậm chí, Tần Tư Mộc cũng không thấy anh đăng nhập vào game. Rất nhiều lần cậu định hỏi anh có ổn hay không, nhưng lần nào cũng bị lý trí ngăn lại.
Thành thật mà nói, Tần Tư Mộc cũng không biết nên làm gì vào lúc này. Cậu biết Tần Niệm An không thích Lý Sơ Hạ, nên mới hủy bỏ hôn ước, lẽ ra cậu nên cảm thấy có hi vọng mới phải. Nhưng cậu biết rõ người anh yêu là ai, bản thân cậu cũng đã quyết định từ bỏ Lý Sơ Hạ, thật sự không biết lúc này có nên đấu tranh cho bản thân không.
Một tuần trôi qua, Tần Tư Mộc vẫn chưa thể giải quyết hai vấn đề này, vậy mà đã xảy ra một rắc rối cực kỳ to lớn khác!
Hôm đó là thứ sáu, Tần Tư Mộc chuẩn bị ra ngoài ăn cơm tối. Kết quả, khi cậu bước ra khỏi cổng trường, đột nhiên bị một bàn tay to lớn chụp lấy.
Tần Tư Mộc hốt hoảng, khi cậu phản ứng lại, mới nhận ra người này là Lý Sơ Hạ.
"Niệm An." Lý Sơ Hạ gọi, mùi rượu thoang thoảng trên người anh bay vào mũi của Tần Tư Mộc. Mùi rượu không quá nồng, trông bộ dạng của Lý Sơ Hạ cũng không giống đã say khướt, có lẽ chỉ hơi choáng thôi.
Tần Tư Mộc chưa kịp nói cho Lý Sơ Hạ, tuần này Tần Niệm An và Trương Ngải Táp đã ra bay sang thành phố S chơi rồi, đã bị anh lôi kéo ra khỏi trường.
"Anh Sơ Hạ?" Tần Tư Mộc không biết anh muốn làm gì.
Lý Sơ Hạ không trả lời, chỉ kéo Tần Tư Mộc đi về phía xe của anh, sau đó mở cửa xe, nhét người vào trong xe.
Tần Tư Mộc không hiểu tại sao Lý Sơ Hạ lại nhét cậu vào trong xe, anh cũng vào ngồi cạnh cậu, thắt dây an toàn, rồi nghiêng đầu thϊếp đi.
Tần Tư Mộc bất đắc dĩ chớp mắt, giờ thì cậu nghĩ là Lý Sơ Hạ đã say khướt rồi, hành động của anh khiến cậu chẳng hiểu ra sao.
Đến khi xe dừng lại trước căn biệt thự riêng của Lý Sơ Hạ, anh vẫn chưa tỉnh lại. Tài xế mở cửa xe cho hai người ra, rồi rời đi, Tần Tư Mộc không đành lòng bỏ lại Lý Sơ Hạ một mình, đành phải đỡ con ma men này vào bên trong.
Đây là lần thứ hai Tần Tư Mộc đỡ anh trong tình trạng say xỉn, vẫn cảm thấy Lý Sơ Hạ nặng chẳng khác gì một con gấu.
Vất vả lắm mới khiêng được con gấu này tới trước cửa nhà, cậu lấy chìa khoá trong túi quần của anh ra, mở cửa, đưa người vào nhà.
Mất gần hết sức lực mới khiêng được Lý Sơ Hạ vào nhà, cậu mệt muốn đứt hơi. Cậu nghỉ ngơi một chút, sau đó đi vắt khăn lông lau mặt cho anh, đồng thời đi chuẩn bị nước nóng.
Xong xuôi, Tần Tư Mộc chuẩn bị đi nấu canh giải rượu cho Lý Sơ Hạ. Đột nhiên, cậu bị anh ôm vào lòng.