Editor: Aubrey.
Tần Tư Mộc và Lý Sơ Hạ liếc mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười. Tần Niệm An mắng người thì không tính, còn liên tiếp nấc mấy cái, sau đó ngã lên người Trương Ngải Táp, đè lên người ta.
Hai con sâu rượu quấn vào nhau thành một cái bánh tét.
Tần Tư Mộc thở dài, cậu nghĩ kỳ này chắc là Trương Ngải Táp không ăn bánh sinh nhật được rồi. Đúng như cậu dự liệu, đến lúc đám người kia chơi mệt rồi, đột nhiên nhớ ra phải cắt bánh kem thì phát hiện nhân vật chính trong ngày hôm nay đã ngủ mất. Cuối cùng, cả đám phải cắt bánh ra chia nhau ăn.
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc với sự thiếu vắng của nhân vật chính vào lúc mười một giờ, Lý Sơ Hạ không cho Tần Tư Mộc đưa Trương Ngải Táp đến khách sạn. Anh chủ động lái xe, trước tiên tiễn Trương Ngải Táp về Trương gia, sau đó chở hai anh em nhà họ Tần về Tần gia.
Suốt một chặng đường như vậy, lúc về đến Tần gia đã hơn mười hai giờ, Mộc An và Tần Ngạo thuyết phục Lý Sơ Hạ ngủ lại qua đêm. Ở Tần gia, Lý Sơ Hạ cũng có một phòng riêng, là ở kế bên phòng của Tần Niệm An, Lý Sơ Hạ thường qua đêm ở căn phòng đó.
Anh sảng khoái đồng ý, phụ Mộc An nâng Tần Niệm An về phòng. Tần Tư Mộc nhìn theo một hồi, sau đó trở về phòng của mình.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Tư Mộc đúng giờ rời giường, lúc xuống nhà ăn, phát hiện Lý Sơ Hạ cũng ở đó. Xem ra anh còn dậy sớm hơn cậu, còn chuẩn bị ra ngoài.
"Chào buổi sáng." Lý Sơ Hạ chào hỏi.
Tần Tư Mộc đáp lại: "Chào buổi sáng, anh đi làm hả?"
Lý Sơ Hạ ừ một tiếng, nói: "Dù đang là cuối tuần, nhưng anh vẫn phải đến công ty. Còn em, cuối tuần sao không ngủ thêm một chút? Em muốn đi đâu sao?"
Lý Sơ Hạ không phát hiện sau khi anh hỏi xong câu đó, Tần Tư Mộc đột nhiên khựng người, chỉ nghe cậu ậm ừ trả lời: "Ừm... Em có việc cần ra ngoài một chuyến."
"Cuối tuần nên đi ra ngoài chơi." Lý Sơ Hạ thuận miệng trả lời, anh nhìn đồng hồ, sau đó tạm biệt cậu, vội vàng đi làm.
Lý Sơ Hạ vừa đi không bao lâu, Tần Tư Mộc cũng đi ra ngoài. Sở dĩ hôm nay cậu ra ngoài, không phải là để đi chơi.
Cậu muốn đi... Thực hiện quyết định trọng đại mà tối hôm qua cậu đã hạ quyết tâm.
Sáng sớm, chín giờ rưỡi, Tần Tư Mộc lái xe đi vào bãi đậu xe của bệnh viện. Sau đó, cậu ngồi ở trong xe nhìn chăm chú vào thông tin của bác sỹ phẫu thuật mà cậu đã hẹn trước.
Hôm qua cậu đã hẹn trước với vị bác sỹ này, mục đích là vì đứa con của cậu và Trương Ngải Táp.
Bây giờ y học rất phát triển, hoàn toàn có thể tạo ra một không gian phù hợp cho sự phát triển của em bé trong cơ thể của một người đàn ông. Có điều, đây là sản phẩm nhân tạo thông qua phẫu thuật, vẫn sẽ có một số nguy hiểm nhất định.
Vì vậy, những người đàn ông nào muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này, sau khi trải qua cuộc phẫu thuật, phải điều dưỡng cơ thể vài tháng mới có thể mang thai.
Tần Tư Mộc không biết khi nào Trương Ngải Táp mới muốn tổ chức lễ cưới, nếu như anh muốn tổ chức sớm. Cậu không muốn trước khi kết hôn, hoặc sau khi kết hôn mới thực hiện cuộc phẫu thuật này.
Bởi vì khi đó, Trương Ngải Táp nhất định sẽ đi cùng cậu, mà cậu thì không muốn ai nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Có một số việc, đối với người khác thì nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng dưới cái nhìn của chính chủ thì rất là quan trọng. Ví dụ như, cuộc phẫu thuật cải tạo cơ thể này.
Hiện tại, Tần Tư Mộc tạm thời không muốn nói cho người nhà biết, cậu cũng không hiểu tại sao mình muốn giấu, có lẽ là chưa biết nên nói như thế nào. Tuy nhà họ Tần cũng có mở bệnh viện, nhưng cậu chỉ lựa chọn một bệnh viện hạng ba, cách nội thành khá xa, cũng không có liên hệ với Tần thị.
Tần Tư Mộc ngồi ở trong xe, hít vào thở ra, lấy hết dũng khí để khích lệ bản thân. Sau đó, cậu run rẩy mở cửa xe, từng bước đi vào bệnh viện, bước lên lầu.
Bác sỹ phụ trách làm phẫu thuật cho cậu không biết vị này là thái tử nhà họ Tần, ông chỉ coi đây là một bệnh nhân bình thường. Ông liên tục khuyên cậu đừng lo lắng, chỉ cần ngủ một giấc là đã phẫu thuật xong rồi.
Tần Tư Mộc nghe theo lời của bác sỹ, nhắm mắt nằm trên bàn mổ, nhưng vẫn không thể ngủ được. Cứ nghĩ tới sắp có người đυ.ng chạm lên cơ thể mình, là cậu không tài nào bình tĩnh được.
Nhưng điều này không phải nguyên nhân chính làm cho cậu sợ hãi, điều khiến cậu bất an là không biết quyết định của mình có phải là sai hay không?
Giờ phút này, cậu không biết hành động của mình có phải là bốc đồng nhất thời hay không? Cứ như là sau khi từ bỏ Lý Sơ Hạ, cậu tự nổi giận với mình vậy, tuỳ tiện kết hôn với một người rồi sống đến hết đời, còn kích động nằm ở đây.
Tần Tư Mộc cũng không biết, cậu làm như thế này để bồi thường Trương Ngải Táp, mà không biết đây có phải là điều mà Trương Ngải Táp muốn hay không. Có lẽ, điều mà Trương Ngải Táp cần nhất không phải là sự bồi thường này, mà là tình cảm của cậu.
Những suy nghĩ trong đầu cậu lộn xộn hết cả lên, khiến cho Tần Tư Mộc có xúc động muốn nhảy xuống bàn mỗ. Cho đến khi bác sỹ tiêm thuốc gây mê vào, Tần Tư Mộc mới bất tri bất giác thϊếp đi.
Đến khi tỉnh lại, Tần Tư Mộc phát hiện mình đã nằm ở trong phòng hồi sức, cậu không có cảm giác kỳ lạ nào, giống như cuộc phẫu thuật vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra vậy. Nhưng khi cậu mở mắt ra, quay đầu, phát hiện bên cạnh cũng có một chàng trai trẻ đang nằm nghỉ ngơi, cậu mới biết đây không phải là mơ.
"Cảm giác thế nào?" Người ngồi cạnh giường thiếu niên kia hỏi.
Chàng trai đang nằm trên giường đáp: "Không có cảm giác gì cả, thậm chí bây giờ em còn có thể đứng bật dậy và chạy ba ngàn mét!"
"Thôi đi, bình thường em có chạy nổi ba ngàn mét đâu. Theo anh thấy, em chỉ có thể giao lại nguyện vọng này cho con trai của chúng ta thôi."
Chàng trai trẻ chậc lưỡi, giận dỗi hỏi: "Lỡ không phải con trai thì sao?"
Người đàn ông cười nhẹ, cưng chiều nói: "Có phải là con trai hay không, không quan trọng. Điều quan trọng là, đứa trẻ là kỳ vọng của cả hai chúng ta."
Chàng trai nằm trên giường bị chọc cười vui vẻ, mong đợi tưởng tượng xem sau này tên của con mình là gì, nên đặt nhũ danh là gì.
Tần Tư Mộc lẳng lặng nghe, cho đến khi hai người kia rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn theo bóng lưng của chàng trai đang tay trong tay với người đàn ông của mình, Tần Tư Mộc bắt đầu hối hận. Cậu nghe bọn họ nói từ nãy giờ, có một câu khiến cho cậu phải nghiêm túc suy nghĩ, chính là câu 'kỳ vọng của cả hai chúng ta', khiến cho Tần Tư Mộc bắt đầu hối hận rồi.
Cậu chỉ nghĩ một khi đã quyết định sống cùng Trương Ngải Táp, cậu phải làm gì đó để đền bù cho anh. Cho nên, cậu đã nghĩ ra cách này để bồi thường, là một đứa bé, chỉ cần Trương Ngải Táp muốn là cậu sẽ cho.
Nhưng cậu sai rồi, đứa trẻ không phải là vật để bồi thường, mà là một sinh mệnh, là sự mong đợi của song thân.
Nếu như cậu không mong đợi sinh một đứa trẻ ra, vậy thì cậu có tư cách gì trao sự sống cho đứa trẻ đó?
Hơn nữa, hai người ở bên nhau thì phải giống như cặp đôi vừa rồi, chứ không phải chỉ để trao danh phận cho nhau.
Tần Tư Mộc nhắm mắt lại, thở ra một hơi, mấy ngày nay cậu cứ như bị ai nhập vậy, sao có thể bốc đồng như vậy chứ? Rõ ràng chỉ có mình tổn thương, vậy mà còn kéo theo một người khác chịu đựng cùng mình?
Miễn cưỡng sống cùng Trương Ngải Táp, cậu thì không sao, nhưng Trương Ngải Táp thì không được. Trương Ngải Táp xứng đáng với một người tâm đầu ý hợp, mà không phải là một người dùng con cái để làm đồ bồi thường như cậu.
Tần Tư Mộc mở mắt ra, thử cử động cơ thể, cảm giác gây mê đã giảm bớt, cơ thể của cậu còn hơi đau, nhưng cậu vẫn có thể chịu đựng được. Cậu lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Trương Ngải Táp: [Tỉnh rượu chưa? Nếu như tỉnh rồi thì đến gặp tớ được không? Tớ sẽ chờ cậu ở Visionary].