Mạc TâmNhan đau đến hít thở không thông, hai tay liều mạng giãy dụa, chân cũng bắt đầu vùng vẫy lung tung.
Qua rất lâu, Dịch Dương mới buông cô ra, trên cánh môi vương đầy vết máu, đó là máu của cô.
“Dịch Dương, anh mẹ nó bệnh thần kinh à, lúc cho anh anh không muốn, bây giờ anh đang làm gì, cưỡng ép chơi đùa một chút sao?”Bên trên cánh môitruyền đến cảm giác đau rát, Mạc Tâm Nhan liếʍ liếʍ môi, tiếp tục quát:“Ở chỗ Hứa Gia Lị bị chọc tức chạy về đây nổi điên cái gì, lần sau uống nhiều như vậy thì đừng trở về.”
“Cô rất mong tôi không trở lại đúng không.”Dịch Dương nhìn chằm chằm cô thấp giọng mở miệng, thanh âm khàn khàn cất lên ẩn chứa một vẻ làm người ta không rét mà run.
Nghe anh ta nói như vậy, Mạc Tâm Nhan trong lòng càng tức giận, ban đầu cô đang ngủ ngon giấc, người đàn ông này hơn nửa đêm đánh thức cô dậy thì thôi, bây giờ lại không chỉ đối với cô như thế, lại còn châm chọc thêm.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm,châm chọc cười nói:“Anh không phải vẫn luôn vui vẻ ở chỗ Hứa Gia Lị sao? Sao nghe lời này, giống như là đang trách tôi không cho anh trở về vậy. Dịch Dương, tôi cho anh biết, sau này mặc kệ anh có trở về cái nhà này hay không, tôi cũng không quan tâm.”
Đúng, cô thật sự không quan tâm, bởi vì loại tịch mịch cùng cô độc này cô đều đã quen rồi. Cô lại rất hoài nghi, chuyện cô yêu anh ta có thể không có chút ý nghĩa nào trong cuộc hôn nhân này, tuyệt tình lãnh khốc của anh ta đối đãi làm nó hao mòn đi không ít.
Cô cũng bắt đầu nghi hoặc, lúc trước cô lừa anh ta cưới cô đến cùng là đúng hay sai. Cô cho rằng người đàn ông này trong cuộc hôn nhân sẽ chậm rãi đối với cô sinh ra một chút yêu thương, nhưng mà bây giờ xem ra, đây chẳng qua là cô mơ tưởng hảo huyền. Trái tim của người đàn ông này so với đá còn cứng hơn.
“Không quan tâm?”Dịch Dương nguy hiểm híp híp mắt, anh ta gắt gao bắt lấy cổ tay cô, cơ hồ đem cổ tay nhỏ bé của cô bóp gãy, giọng điệu lạnh lẽo mở miệng:“Mạc TâmNhan...Cô muốn ly hôn với tôi đúng không?”
Mạc TâmNhan đau đến nhíu mày, một lúc, cô thở dài một hơi, nói:“Lúc bắt đầu lừa anh cưới tôi, đó là bởi vì tôi thật sự yêu anh, không cam tâm để anh cứ như vậy ở bên cạnh Hứa Gia Lị.”
Dịch Dương nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thăm thẳm như một vùng biển cả, kèm thêm chút tâm tình phức tạp làm người khác không đoán được.
Mạc TâmNhan đắng chát cười cười, tiếp tục nói:“Về sau tôi không nguyện ý ly hôn, tựa hồ chỉ là không muốn thành toàn cho anh cùngHứa Gia Lị, tôi thậm chí hoài nghi, lúc tôi cự tuyệt ly hôn, là đối với anh yêu nhiều thêm một chút, hay là đối với anh cùng Hứa Gia Lị oán hận nhiều thêm một chút..."
“Cô nói...Tình yêu cô đối với tôi biến mất?”Ngữ khí Dịch Dương bình tĩnh mở miệng, ánh mắt lại đen như mực.
“Không còn một phầnyêu dáng vẻ lãng khốc đối đãi của anh như lúc ban đầu.”Mạc TâmNhan mấp máy môi, tiếp tục nói:“Bây giờxảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng dần dần nghĩ thông suốt rồi, có lẽ Hứa Gia Lị nói đúng, tôi nên buông tay, thành toàn cho anh cùng Hứa Gia Lị đồng thời cũng là buông tha chính mình.”
“Cô hiện tại rất muốn ly hôn với tôi, rất muốn ở bên cạnh Tiêu Thần Lhong có đúng hay không?”Dịch Dương lạnh lùng cười cười,còn không đợi Mạc Tâm Nhan mở miệng, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên tàn bạo, ngữ khí giống như băng sương:“Mạc TâmNhan, tôi cho cô biết, có tôi ở đây, cô đừng nghĩ đến cùng Tiêu Thần Phong có đôi có cặp.”
Mạc TâmNhan khẽ giật mình, một lúc sau, tức giận nhìn anh ta chằm chằm gầm nhẹ nói:“Dịch Dương, anh mẹ nó bệnh thần kinh à, lúc tôi không muốn ly hôn, anh đánh chết cũng muốn ly hôn với tôi, hiện tại thì sao,tôi muốn buông tay, anh lại nói anh không cho phép, anh cuối cùng là muốn như thế nào?”
Sắc mặt Dịch Dương càng ngày càng trầm xuống, lời nói này của Mạc TâmNhan, trong lỗ tai của anh ta nghe, giống như là anh ta đang cản trở cô bên cạnh với Tiêu Thần Phong. Giờ phút này Mạc Tâm Nhan, dưới cái nhìn của anh ta, là vội vàng muốn thoát khỏi anh ta, cùng với người đàn ông khác có đôi có cặp.
Nhưng mà, làm sao anh ta có thể để cho cô toại nguyện, không, anh sẽ không để cho cô toại nguyện, mãi mãi cũng sẽ không, cho dù chết, cô cũng là của anh ta. Anh ta thật sự không biết mình bị gì, ghét cô lừa anh ta vào cuộc hôn nhân này, nhưng hôm nay, anh ta dường như lại không nỡ buông bỏ cuộc hôn nhân này.
Thấy anh ta không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn cô, Mạc Tâm Nhan bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn:“Dịch Dương, tôi bây giờ như anh mong muốn, buông bỏ anh, thành toàn cho anh cùng Hứa Gia Lị của anh, anh làm sao lại còn có bộ dạng này, tại sao chứ, không nỡ ly hôn với tôi? Có phải là...Đột nhiênphát hiện yêu tôi rồi?”
Sắc mặt Dịch Dương chùng xuống,nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn trên mặt nhìn cô một lúc, lúc này mới đứng lên, quay người lung la lung lay đi về phía cửa.
Mạc TâmNhan chậm rãi ngồi dậy, nghe thấy anh ta thấp giọng nói một câu:“Tôi chỉ là không muốn tác thành cho cô cùng Tiêu Thần Phong thôi.”
Anh ta không muốn tác thành cho cô cùngTiêu Thần Phong, cô khôngmuốn tác thành cho anh ta cùng Hứa Gia Lị. Nhưng việc cô không muốn thành toàn cho anh ta đến từ việc cô yêu anh ta. Mà việc anh ta không muốn thành toàn đến từ cái gì, là đối với cô chán ghét à, chán ghét đến tình nguyện vĩnh viễn vây mình trong cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này, cũng không muốn cô có được hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau, cô vừa đi đến cửa, liền thấy xe Dịch Dương đậu ở trong sân.
Cô nghi hoặc đi qua, nhìn người đàn ông ngồi trong xe, hỏi:“Anh còn chưa đi sao?”
Bìnhthường lúc này, anh ta đã sớm đi làm, có đôi khi thấy cô đi ở phía sau, anh ta cũng không muốn chở cô một đoạn đường.
Dịch Dương nhìn cũng không nhìn cô, chỉ là nhàn nhạtnói một câu:“Lên xe.”
Mạc TâmNhan khẽ giật mình, không nói gì, cũng không có lên xe. Dịch Dương lúc này mới đem ánh mắt chuyển qua cô, con ngươi lãnh đạm mang theo một vẻ soi xét.
Mạc TâmNhan ấp úng nửa ngày, nói:“Tôi...Hôm nay tôi không đến công ty, anh tự mình đi đi.”
Đầu lông mày Dịch Dương nhíu một cái, lạnh lùng mở miệng:“Mạc TâmNhan, ai cho phép cô tự mình bỏ bê công việc?”
“Hôm nay tôi muốn đi...” đang nói một nửa, Mạc Tâm Nhan đột nhiên ngừng lại. Cô không muốn nói cho anh ta biết việc cô phải đi bệnh viện, nếu không phải vậy với tính cách lãnh khốc của anh ta, tám phần sẽ cho là cô đang diễn khổ nhục kế, cô mới không tin anh ta sẽ quan tâm cô yêu thương cô.
Dịch Dương không hề chớp mắtnhìn chằm chằm cô muốn nói lại thôi, đúng lúc này, một chiếc xe khác dừng ở trước cửa sân, một người đàn ông anh tuấn nho nhã bước xuống xe, sắc mặt Dịch Dương lập tức giăng kín mù mịt, dường như hiểu ra tất cả.