Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nội Mưu Ái

Chương 38: Em Thật Là Xấu, Còn Vu Oan Cho Chị Dâu Em

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ai vậy?” Mạc Tâm Nhan theo bản năng hướng về cửa phòng giám đốc gọi to một tiếng, nhưng đáp lại cô lại chỉ là từng đợt hồi âm trống trải. Mặc dù trong lòng hơi nghi hoặc một chút, không có khả năng cô hoa mắt, rõ ràng có một bóng người vừa mới thoảng qua.

Nghĩ thế, cô lại lớn gan chạy tới phía cửa.

Đèn trong văn phòng làm việc đều đã tắt, chỉ có một chút ánh sáng từ cửa phòng giám đốc chiếu hắt ra, dù không đủ để soi sáng cả văn phòng, nhưng ít nhiều vẫn là để cô thấy rõ một vài thứ.

Cô thần kinh căng thẳng đứng nấp ở cửa phòng giám đốc, tầm mắt lượn quanh một vòng quanh văn phòng làm việc to lớn, quả nhiên thấy một bóng người vội vàng chạy đến cửa thang máy.

“Ai đó.” Cô cuống quít hét to lên, bước chân cũng không nghe lời mà nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này, cửa thang máy bậc mở, bóng người kia nhanhchóng lách vào thang máy. Đèn trong thang máy hắt ra trên bóng lưng, Mạc Tâm Nhan nhìn thấy, toàn thân khẽ giật mình, bóng lưng kia làm sao lại nhìn giống...

Mãi đến lúc cửa thang máy đóng lại, bóng lưng kia vẫn không có quay người, giống như sợ bị cô nhận ra.

Mạc Tâm Nhan kinh ngạc nhìn cửa thang máy đóng chặt, trong lòng nghi hoặc, nếu như bóng lưng kia thật sự là cô bé, vậy cô bé đó tới công ty làm cái gì, mà vì sao lại còn lén lút như thế.

Lòng tràn đầy nghi hoặc trở lại phòng giám đốc, Mạc Tâm Nhan lại kiểm tra một chút xem có mất vật gì hay không, nhưng ngoại trừ trên bàn làm việc của Dịch Dương có chút loạn, giống như cũng không có mất đi thứ gì.

Cô đi đến bàn làm việc của Dịch Dương, đem văn kiện phía trên sửa sang lại một chút, sau đó lại ngồi dưới đất tiếp tục dọn dẹp văn kiện. Chỉ là trong lòng vẫn vì chuyện mới vừa rồi mà cảm thấy nghi hoặc.

“Anh Thần Phong...” Dịch Thanh cầm một túi hồ sơ hết sức phấn khởi chạy đến trước mặt Tiêu Thần Phong, sau đó giống như bộ dạng tặng đi vật quý, đem chỗ hồ sơ đưa tới trước mặt Tiêu Thần Phong, cười hì hì nói: “Đây chính là phương án mới nhất anh của em vừa nghiên cứu ra đó.”

“Vất vả cho em rồi, Thanh Thanh.” Tiêu Thần phong ôn nhu cười cười với cô, lập tức đưa tay tiếp nhận túi hồ sơ trong tay cô, ánh mắt một mảnh thâm trầm.

Dịch Thanh bỗng nhiên tức giận ôm cánh tay của anh nói: “Em thật không hiểu, anh trai em tại sao lại không chịu hợp tác với anh chứ, nếu như hai người cùng nhau hợp tác hạng mục này, không phải là trăm lợi mà không có một hại sao?”

Tiêu Thần Phong cưng chiều sờ sờ đầu cô, thấp giọng cười nói: “Bởi vì Mạc Tâm Nhan.”

“Chị dâu của em?” Dịch Thanh sững sờ, một lúc sau, ngữ khí có chút không vui nói: “Chẳng lẽ anh trai em cho rằng anh với chị dâu có cái gì, cho nên mới không hợp tác với anh?”

Tiêu Thần Phong cười cười, không tỏ rõ ý kiến với cô.

Dịch Thanh bỗng nhiên sốt ruột, nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh Thần Phong, anh nói thật với em đi, có phải anh thích người phụ nữ kia không.”

“Đúng, anh rất thích cô ấy.” Tiêu Thần Phong không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp, một lúc sau, nhìn thấy đôi mắt bổng trở nên khổ sở của cô, thấp giọng cười nói: "Anh quen biết cô ấy bốn năm, cô ấy là bạn tốt của anh, anh đương nhiên thích cô ấy rồi.”

Dịch Thanh nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, mừng rỡ mà hỏi: “Nói như vậy, anh chỉ xem cô ta là bạn bè bình thường?”

“Không thì em cho rằng anh xem cô ấy là gì.” Tiêu Thần Phong cười cười, bỗng nhiên tiến đến gần bên tai cô, hơi mập mờ cười nhẹ nói: “Còn nữa, em đang ở bên cạnh anh, anh làm sao có thể suy nghĩ đến người phụ nữ khác chứ.”

“Nhưng...nhưng mà anh luôn lạnh lùng đối với em, mà với người phụ nữ Mạc Tâm Nhan kia anh lại luôn tốt như vậy, các người còn luôn hẹn cùng nhau ăn cơm.”Dịch Thanhbĩu môi, một mặt ủy khuất nói.

Tiêu Thần Phong cười vuốt ve mái tóc dài của cô:“Đó là phương thức ở chung bình thường của bạn bè tốt, em không phải chỉ có như thế cũng ăn dấm chứ.”

“Em...Em...” Gương mặt nhỏ của Dịch Thanh đỏ lên, một lúc sau, bĩu môi tức giận nói:“Anh luôn luôn đối với em lúc gần lúc xa, làm cho tấm lòng của em sợ hãi, anh Thần Phong, anh cuối cùng là có thích em hay không vậy, có bằng lòng để em trở thành bạn gái của anh không?”

Nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô, Tiêu Thần Phong cười cợt, mang theo tiếc nuối nói:“Cho dù anh yêu thích em, anh trai của em cũng sẽ không đồng ý cho chúng ta bên nhau.”

“Sẽ không đâu, anh trai em lần trước còn nói để em mang anh về cho cha mẹ xem mặt đó.”Dịch Thanh nghe xong, cuống quít tiếp lời.

Tiêu Thần Phong bỗng nhiên cười quỷ dị, thấp giọng nói:“Thật sao? Thật không nghĩ tới anh trai của em có thể đồng ý chuyện chúng ta bên nhau.”

“Vâng...”Dịch Thanh dùng sức gật đầu, vô cùng vui vẻ mà cười cười:“Quá tốt rồi, thì ra anh Thần Phong cũng thích em, như vậy hôm nào em sẽ dẫn anh đến gặp mặt cha mẹ em nha, người lần trước ở tập đoàn Bách Dịch là cha em, anh còn nhớ không?”

“Nhớ chứ...Đương nhiên là nhớ kỹ rồi...”Một nụ cười thâm sâu khó dò chợt lóe lên trên gương mặt anh, nửa ngày, anh giống như hững hờ mà hỏi: “Đúng rồi, Thanh Thanh, lúc em giúp anh lấy cái phương án này có ai phát hiện không, công ty còn có những người khác không?”

“Có a, Mạc TâmNhan đang ở đó, em suýt chút là bị chị ta phát hiện rồi, làm em sợ muốn chết.”Dịch Thanh vỗ ngực có chút nghĩ mà sợnói.

Tiêu Thần Phong nhìn thoáng qua vật trong tay, ánh mắt bỗng nhiên lấp lóe, hắn chăm chú nhìn Dịch Thanh, thấp giọng hỏi:“Em giúp anh như vậy, nếu như để anh trai của em biết thì làm sao?”

Dịch Thanh nghe xong, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, hì hì cười nói:“ Anh ThầnPhong, anh đang lo lắng cho em sao?”

Tiêu Thần Phong cười cợt, đương nhiên nói:“Anh đương nhiên lo lắng cho em rồi.”

“Anh yên tâm đi, anh trai em chỉ biết là Mạc Tâm Nhan đêm nay ở công ty tăng ca, muốn hoài nghi anh ấy cũng là hoài nghi Mạc Tâm Nhan đầu tiên, tuyệt đối sẽ không hoài nghi đến em.”

Tiêu Thần phong cong cong môi, cười nhẹ nói:“Em thật là xấu, còn muốn vu oan cho chị dâu em.”

Dịch Thanh sau khi nghe xong, khẩn trương nhìn anh:“Anh ThầnPhong, em vu oan cho Mạc Tâm Nhan, anh có tức giận không?”

“Đương nhiên sẽ không, em quan trọng hơn cô ấy.”

Tiêu Thần Phong vừa nói vừa nhìn xuống, trên mặt Dịch Thanh bỗng nở ra một nụ cười thỏa mãn hạnh phúc.Đợi sau khi xe Dịch Thanh rời đi, Tiêu Thần Phong nhìn chằm chằm bóng xe phía xa, ánh mắt một mảnh lãnh khốc.

Lời ngon tiếng ngọt sau lưng mãi mãi là một lời nói dối tổn thương vô cùng tàn khốc. Người thay đổi, vẫn là có hận luôn tồn tại.
« Chương TrướcChương Tiếp »