Sầm Dao nhìn sắc mặt của Lâm Tư Gia: “Nhưng tôi chỉ đang trần thuật sự thật. Các công việc nội trợ vụn vặt và cảm xúc chán ghét sẽ dần mài mòn năng lực và nhận thức của chị.”
Lâm Tư Gia che miệng, im lặng rơi lệ: “Nhưng… Tôi còn con.”
“Chị Lâm, chị rất có tài, tôi là người tự phụ rất hiếm khi khen ai, nhưng hệ liệt SpaceX không phải thứ một người không có tài năng làm được. Chị đọc sách nhiều năm như vậy, chị cam tâm thật ư?” Sầm Dao đưa khăn tay cho cô lau nước mắt: “Với địa vị của chủ tịch Burton, chẳng lẽ lại không tìm được một bảo mẫu tận tụy?”
Sầm Dao chọc cho cô cười: “Nếu chị lo về vấn đề việc nhà, tôi có thể thiết kế cho chị một con AI chăm sóc nhà cửa toàn năng.”
Quả nhiên Lâm Tư Giao bật cười. Cảm xúc lắng lại, cô run giọng thở ra một hơi: “Tôi biết, nhưng tôi yêu Xazor không phải vì hôn nhân hay anh ấy là chồng tôi, cái này tôi phân biệt được.” Cô dịu dàng và kiên định mỉm cười: “Nhưng tôi cũng biết, tôi nên đi về phía trước.”
Sầm Dao cười, vươn tay định lấy đóa hồng đỏ trong ngực áo cho cô, khựng lại, chuyển sang trích một bông đang nở rộ trong vườn, dùng khăn tay gói kĩ lại, cẩn thận đưa cho Lâm Tư Gia.
Lâm Tư Gia nhìn xuống ngửi đóa hoa, có phần không hiểu: “Cậu Sầm, cậu nói Liên Bang giáo dục chúng ta trong nhiều năm, dệt cho chúng ta ảo tưởng được yêu thương. Nhưng, thẳng thắn bày tỏ mong muốn được yêu cũng là sai ư?”
Động tác hái hoa hồng của Sầm Dao cứng đờ, câu nói này mang lại cho y chấn động, đến mức biểu cảm trên mặt cũng trở nên trống rỗng trong vài giây. Lâm Tư Gia bối rối, cẩn thận gọi tên y.
Sầm Dao nhìn hoa, cười khẽ. Y nói: “Không, không phải là sai.”
Y rất chân thành nhìn Lâm Tư Gia: “Tôi rất biết ơn chị, tôi tự cho mình cao quý giáo dục người khác sa vào tình yêu là hèn mọn nhu nhược, lại không biết mình mới là người hèn yếu nhất.”
Lâm Tư Gia không hiểu: “Đâu có, cậu Sầm, cậu đã cho tôi rất nhiều ý kiến quý giá, trước kia chưa một ai nói với tôi những lời này.”
“Vậy coi như cảm ơn lẫn nhau đi.” Sầm Dao cẩn thận xử lý gai của đóa hồng trắng trong tay: “Chị Lâm, nói chuyện với chị thật sự rất vui. G18 đang có dự án hợp tác làm máy dự báo với sở nghiên cứu khoa học điện tử, hiện đang tìm nhân viên nghiên cứu, tôi nghĩ chị có thể thử một lần.”
Sầm Dao quay đi, thấy Heinz đang đợi mình ở hành lang. Y lịch sự gật đầu với Lâm Tư Gia, cầm bông hồng trắng đi về phía Heinz.
“Em đâu có vẻ gì là không giỏi giao tiếp.” Heinz vươn tay: “Em trò chuyện với ai cũng vui vậy mà.”
Sầm Dao đặt tay phải vào tay Heinz, mặc Alpha kéo mình vào lòng. Y cười cài bông hồng trắng đã được cẩn thận bẻ hết gai vào túi áo lễ phục của Heinz: “Anh đang ghen đấy à Heinz?”
Heinz không đáp, cụp mắt nhìn bông hồng trước ngực áo. Hắn nghe thấy Sầm Dao mềm mại nói: “Vậy phải đền bù nhỉ?”
Hắn giương mắt, thấy Omega đặt tay lên vai mình. Sầm Dao kiễng chân hôn hắn: “Một nụ hôn có đủ không?”
Heinz: “…”
Gió làm hồng đung đưa thành cơn sóng xanh dạt dào, nhiệt độ của nụ hôn còn dừng trên môi Heinz. Hắn hiếm khi ngơ ngác, Sầm Dao lại không cho Alpha cơ hội phản ứng, ôm cổ ép hắn phải cúi đầu. Chóp mũi y thân mật cọ xát trên mặt chồng mình, giọng cũng ngọt thỉu: “Nếu không đủ thì về hôn tiếp có được không?”
Mình uống nhiều quá rồi, Heinz nghĩ, hoặc là Sầm Dao uống nhiều quá.
[Tác giả có lời muốn nói]:
Đối mặt với Sầm Dao đã hiểu ra, Heinz kiểu: … Hình như mình uống nhiều quá rồi.
Về sau còn nhiều tình huống uống nhiều lắm, làm quen đi Heinz (châm thuốc)
____________________________