Chương 50

Sinh hoạt của Sầm Dao luôn đơn giản và thoải mái, bao gồm cả cách ăn mặc, hàng ngày ở nhà y chỉ mặc đồ thường như hoodie. Nhưng giờ phút này, khoảnh khắc nhìn thấy Omega, Heinz rất may mắn vừa rồi mình đã hái đóa hồng đỏ diễm lệ nhất trong vườn hoa.

Bộ âu phục được cắt may rất tinh tế tôn dáng, phác họa vòng eo nhỏ của Omega, đôi chân thẳng thon dài, tóc đen được chải vuốt cẩn thận để lộ ngũ quan tinh xảo, bông tai phải và măng sét đều là đá quý màu lam, sáng lấp lánh. Y mỉm cười đứng trên bậc cao nhất.

Đôi ủng chiến bước lên cầu thang, đứng ở nơi thấp hơn Omega một bậc, tua rua kim tuyến đung đưa. Heinz cúi người cài bông hoa vào túi áo trước ngực Sầm Dao, sau đó hết sức lịch thiệp vươn bàn tay đeo găng trắng, trầm giọng: “Thưa quý ngài, liệu có thể mời ngài cùng tham dự tiệc tối với tôi không?”

Sầm Dao làm vẻ suy tư rồi mới nhẹ nhàng đặt tay lên tay Heinz, nghiêng đầu cười với hắn: “Vinh hạnh cho anh đó.”

Tiệc tối được cử hành ở đại sảnh Hoa Hồng, chiếc đèn treo pha lê hình hoa hồng khổng lồ trứ danh lấp lánh ánh sáng xa hoa. Trong vườn, hoa hồng đỏ nở rực rỡ, hương hoa bay vào sảnh, tiếng nhạc tao nhã chảy trên làn váy của những quý cô quý bà đang khiêu vũ, quần là áo lượt, tiếng người trò chuyện pha trộn lại không hề hỗn loạn. Heinz tiến vào sảnh, ôm eo Sầm Dao, cúi xuống thì thầm: “Anh biết em không thích mấy nơi như vậy, chủ yếu muốn dẫn em tới gặp bạn anh và sư trưởng.”

Heinz dẫn Sầm Dao vào bầu không khí mê say, trước cái cúi chào của người phục vụ. Hắn hơi nghiêng đầu hôn lên thái dương Omega, khẽ bảo: “Lát nữa nhớ nhảy với anh đấy.”

Bởi vì đây là tiệc, tóc Heinz không bới ngược gọn gàng như bình thường, mà tự nhiên thoải mái rủ bên tai. Sợi tóc vàng khiến tai Sầm Dao ngưa ngứa, y hơi ngẩng lên thì thầm lại với Heinz, giọng nói có ý cười: “Thật ra tôi không kháng cự chuyện xã giao tới vậy đâu, nếu đã đến đây với anh, tôi sẽ thực hiện tốt các lễ nghi, không phạm sai lầm.”

Heinz định nói gì đó, lại nghe được một tiếng đằng hắng không mấy thân thiện. Heinz ngẩng lên thấy Alpha trước mặt, sự ôn hòa với Sầm Dao nháy mắt biến mất. Hắn lấy mũ xuống, hơi gật đầu: “Lâu rồi không gặp, Xazor.”

“Giọng ông chẳng có vẻ vì là vui vì lâu ngày không gặp bạn mình hết, Heinz à.” Alpha có tên Xazor tươi cười nhìn Sầm Dao: “Rõ ràng vừa rồi nói chuyện với hoa hồng của ông còn dịu dàng như vậy cơ mà.”

Sầm Dao đoán được thân phận của Alpha trước mặt, y cũng không ngại mấy lời trêu chọc như “hoa hồng của ông”, ung dung cười, vươn tay với gã: “Chào ngài, chủ tịch hạ viện Burton.”

Xazor Burton, 32 tuổi, nam Alpha, con trai út của nguyên soái Burton, đảm nhiệm chức vị chủ tịch hạ viện. Trong tình huống Tổng Thống bị hai viện tước quyền, Xazor Burton làm chủ tịch hạ viện gần như nắm toàn bộ quyền lực; đưa ra dự luật, chất vấn Nội Các, còn có đặc quyền hoạch định tài chính và luận tội. Về lập trường chính trị, gã và cha mình – nguyên soái Burton, cùng với bạn tốt Heinz Norman, đều là những nhân vật trứ danh của phái chủ chiến.

Nói cách khác, gã Alpha đứng trước mặt Sầm Dao hiện giờ được coi là người cầm quyền tối cao của Liên Bang.

Xazor rất điển trai, tóc vàng mắt xanh, hành vi có một sự lịch thiệp ăn vào trong máu lâu năm, còn có phần trăng hoa. Gã bắt tay với Sầm Dao: “Chào cậu Sầm Dao, từ khi Heinz kết hôn với cậu tôi đã rất muốn gặp cậu, thật vui vì hôm nay có được vinh dự đó, nghe danh cậu đã lâu.”

Bạn của Heinz dẻo miệng thật, Sầm Dao nghĩ trong lúc tươi cười thu tay lại, cũng chưa chắc, có thể đám chính khách giao tiếp đều là cái giọng điệu này.

Lúc này Xazor nghiêng người, để lộ cô gái Omega đứng đằng sau: “Đây là vợ tôi, Lâm Tư Gia.”

Lâm Tư Gia là con lai châu Á, ngũ quan thanh tú nhu mì pha lẫn chút đáng yêu, nghe vậy cười với Sầm Dao, có vẻ là một người rất dịu dàng.

Sầm Dao lịch sự cười lại, không biết sao y thấy Lâm Tư Gia trông rất quen.

Chào hỏi xong, Heinz và Xazor trò chuyện, có thể thấy quan hệ của họ rất tốt, ngôn từ thoải mái và sự quen thuộc trong lúc giao lưu không thể lừa được người. Đúng lúc có người bưng ly rượu tới, Xazor thấy người nọ thì cản giúp Heinz: “Ông dẫn Sầm Dao đi gặp cha tôi đi, lâu lắm rồi ông ấy không gặp ông.”