Chương 45

Giờ nghỉ trưa Sầm Dao mới đọc được bình luận này trong tiếng hú hét của đồng nghiệp, y nhìn nó mấy giây, bỗng đỏ bừng mặt lẫn tai.

Tiếng la hét trêu chọc lại vang lên, Fujimogawa rất là bỉ ổi cười hí hí: “Anh Dao à anh đỏ mặt cái gì nhỉ, anh kể thằng em nghe thiếu tướng có ý gì đi? Sao em chả hiểu gì hết?”

Sầm Dao không đáp, trong ánh mắt của mọi người, giơ tay che mặt, tiếng cười lên một tầm cao mới. Smith cười bảo: “Thiếu tướng lãng mạn cũng hàm súc thật, không đọc sách thì không hiểu được đâu.”

Jasmine không hiểu thật, âm thầm hỏi Cruise câu này có ý gì.

“Câu này xuất phát từ truyện Hoàng Tử Bé.” Cruise cười ranh mãnh: “Dịch thẳng ra ấy, câu đó của thiếu tướng có nghĩa, hoa hồng của tôi.”

Đợt cao trào này kéo dài gần 5 tiếng đồng hồ, khi dư luận dần lắng xuống, một tin tức chính trị rộ lên lại càn quét toàn mạng.

Đoàn Thân Vệ Quân độc lập số 7 giao chiến với đội đột kích cảm tử của Đế Quốc ở Bụi Gai thuộc tinh hệ thứ tư, Heinz Norman dẫn theo sáu đội gần như tiêu diệt toàn bộ đoàn quân của Đế Quốc, còn bắt sống thượng tướng Adolf Bill.

Cuộc chiến này là một ngòi nổ, Đế Quốc có ý định khıêυ khí©h quyền quản lý của Liên Bang ở Sao Lĩnh thuộc tinh hệ thứ tư.

Sự kiện Bụi Gai hoàn toàn phá vỡ hòa bình bề mặt mà hai nước duy trì suốt 10 năm.

Mà nhân vật chính của hai chủ đề nóng hổi này, Heinz Norman, sẽ trở lại thủ đô vào 4 giờ chiều, đại diện cho bộ quân sự mở buổi họp báo với phóng viên.

Nửa tiếng trước khi họp báo bắt đầu, hắn gọi điện cho hoa hồng của mình.

Cây trồng trên sân thương đã trổ mầm, trưa nay có cơn mưa phùn, giọt mưa ngưng tụ trên lá cây, xanh biếc một màu. Sầm Dao nhìn nước mưa nhỏ xuống tán lá, nghe Heinz trầm giọng hỏi: “Nếu anh mang một bó hoa về, em muốn hoa gì?”

“… Hoa hồng đi.” Sầm Dao nói: “Hoa hồng trắng là được.”

Heinz cười, khiến Sầm Dao thấy tai ngưa ngứa. Y hơi mất tự nhiên đằng hắng: “Không có vấn đề gì chứ? Họp báo chiều nay ấy.”

“Anh chỉ đại diện cho bộ quân sự, bày tỏ thái độ thôi.” Heinz nói: “Còn đâu giao hết cho bộ ngoại giao là được.”

“Ý tôi không phải chuyện đó.” Sầm Dao vươn tay nghịch cành lá: “Bức ảnh anh chụp.”

“Lần này không được hỏi chuyện riêng tư, anh bị kỉ luật, về phải viết báo cáo.” Heinz hiếm thấy mà phàn nàn: “Rõ ràng anh chỉ đăng ảnh Omega của mình thôi mà.”

Sầm Dao không nói, nước mưa chảy lên tay y lạnh buốt. Sầm Dao vô thức vò chiếc lá, nửa ngày sau mới hỏi: “Lần này có bị thương không?”

“Không, kế hoạch lần này đã được chuẩn bị suốt 2 năm. Chỉ có mỗi cơ giáp của Andrew bị bắn tay phải nên gãy xương thôi, nhưng là vết thương nhỏ.” Bên phía Heinz có tiếng người gọi hắn, video im lặng một hồi, sau đó Heinz nói: “Tới giờ rồi, lát nữa anh tới đón em tan làm.”

Sầm Dao ừ, định ngắt cuộc gọi, lại thấy Alpha cười hỏi: “Em sẽ thích hoa hồng anh tặng, đúng không?”

Sầm Dao cười theo: “Vậy phải đợi anh tới mới biết được.”

Buổi họp báo này được phát sóng toàn mạng, nhân viên trong sở nghiên cứu cũng tập trung trước màn hình.

Trong suốt buổi họp báo, dù là không khí hay phóng viên đều hết sức nghiêm túc. Heinz Norman mặc lễ phục quân đội ngồi ở ghế đại biểu, đưa ra đáp lại về sự kiện Bụi Gai. Lời lẽ ngắn gọn, từ ngữ chặt chẽ, nhấn mạnh trọng điểm, không để lọt một giọt nước, thay đổi tác phong cứng rắn trước đó, có lý có cứ, không kiêu ngạo không rụt rè.

Steve cảm thán: “Heinz Norman là một chính trị gia thực thụ.”

Sầm Dao không đồng ý với quan điểm của Steve. Heinz vẫn luôn bảo trì trung lập với sự kiện mỏ sao K12, hắn không mưu cầu quyền thế hay danh lợi, nếu không thì hắn đã dùng tài nguyên và quan hệ mà gia tộc tích lũy qua nhiều thế hệ vào thẳng Quốc Hội, chứ không phải là 15 tuổi vào trường quân đội.

“Nếu việc Heinz duy trì quan điểm chủ chiến trong những năm qua khiến anh có ảo giác đó, thì tôi chỉ có thể nói sự bảo vệ của anh ấy với toàn thể công dân của Liên Bang là vô nghĩa.” Sầm Dao lạnh nhạt nói: “Anh ấy không phải chính trị gia, anh ấy chỉ là một người lính đang nỗ lực thực hiện trách nhiệm của mình.”

“Này, nghiêm túc thế làm gì.” Steve cười nói: “Tôi cũng chỉ cảm thán vậy thôi.”

“Nhưng công nhận trận này đánh đẹp thật sự. Đội đột kích cảm tử của Đế Quốc rất giỏi đánh du kích trong vùng sao băng, Adolf Bill còn từng tham gia rất nhiều chiến dịch giữa hai nước, Bụi Gai còn bị Đế Quốc đánh chiếm tới hơn 20 năm.” Steve nói: “Có lẽ tôi nên khen Heinz là nhà quân sự tài ba.”

Sầm Dao từ chối cho ý kiến.