Chương 30

Heinz không đọc sách hướng dẫn, có lẽ là vì tính chất nghề nghiệp, khả năng thực hành của hắn rất mạnh. Mạch suy nghĩ của Sầm Dao còn không nhanh bằng tay hắn, chỉ vài giây, phần trục ngang đã được lắp xong, như thể thứ này có trọng lượng như một thanh gỗ bình thường vậy.

Sầm Dao thở dài, thầm nghĩ tên Alpha này khỏe như trâu ấy, cái thanh hơn 50kg mà hắn cầm bằng một tay như đồ chơi.

Lắp ráp xong bữa tối cũng tới, Sầm Dao cố ý dẫn Heinz xuống hầm chứa rượu.

Adam có toàn quyền quản lý hầm chứa rượu, AI có thể điều chỉnh nhiệt độ và hơi ẩm chính xác để rượu lên men có hương thuần nhất. Sầm Dao cố ý tìm một chai rượu tinh xảo, định dùng rượu mình tự nhưỡng làm quà ra mắt.

Hầm rượu đang thông gió nên ngập mùi rượu, ánh mắt Heinz lướt trên những chiếc kệ nghiêng đặt chai rượu, nói: “Cuộc sống của em thật sự rất thú vị.”

“Cái gì?” Sầm Dao đang dùng cái muôi nhỏ múc một ít rượu anh đào nếm thử, vẫy tay với Heinz, đưa muôi cho hắn: “Cái gì thú vị cơ?”

Heinz cúi xuống nhìn cái muôi gỗ, không cầm mà cúi đầu nếm rượu trong đó luôn. Vị trái cây cùng với mùi rượu tràn ngập khoang miệng, vị chua ngọt thêm chút cay đặc biệt của rượu chầm chậm lan tràn.

“Cuộc sống của em rất thú vị.” Heinz hỏi: “Anh đào à?”

Sầm Dao không hiểu sao lại nghĩ tới lần Adam nói Heinz là người rất lãng mạn, vội đằng hắng: “Anh đào, từ Châu Anh Thi Đan.”

“Em từng tới Anh Thi Đan?” Heinz cầm muôi gỗ, lại múc rượu. Châu lục Anh Thi Đan nằm ở tận cùng phía Nam của Liên Bang, tựa lưng vào vùng biển Gally. Hắn làm nhiệm vụ dùng phi cơ quân sự cũng mất 15 tiếng, càng miễn bàn tới bay thường, trung chuyển thôi cũng mười mấy tiếng.

“Trước kia du học từng tới, đi thẳng về phía Nam, địa điểm cuối cùng là Anh Thi Đan.” Sầm Dao nhìn Heinz lại uống hết một muôi, cười hỏi: “Ngon chứ? Lúc ấy để mang anh đào về tôi tốn nhiều công sức lắm đó.”

“Du học? Lúc học ở Phật Tây à?” Heinz biết lịch sử giáo dục của Sầm Dao không tầm thường. Liên Bang rất khắt khe việc bảo vệ vị thành niên, nhất là với Omega. Nhưng Sầm Dao có thể tự do du học tới tận phương Nam vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Đúng, đi hồi 15-16 tuổi gì đó. Hệ thống trung tâm của Huyền Quang được thiết kế khi đó.” Heinz có hầu hết tư liệu về y, Sầm Dao cũng không định giấu giếm. Một lần nữa lấy cái muôi múc rượu, có chút tiếc nuối bảo: “Tiếc là vào viện khoa học xong không còn sự tự do đó nữa.”

Hai người cùng im lặng. Heinz lẳng lặng nhìn y rót rượu vào chai, đột nhiên hỏi: “Tối nay uống rượu anh đào à?”

“Không, tối nay tôi mua rượu trắng. Cái này là quà mai mang cho cha anh.” Sầm Dao lấy ra nút chai, dùng máy đóng chai rượu: “Tôi thật sự không nghĩ ra nên tặng cái gì, thôi thì tặng rượu đi vậy.”

Heinz nhíu mày: “Không cần phải thế, em tặng đại vài thứ là được rồi.” Hắn nhìn ra được Sầm Dao rất thích rượu anh đào, mà trong hầm chỉ còn vò cuối cùng này: “Tặng cái này phí lắm.”

Sầm Dao không nhịn được cười: “Heinz, có phải anh ghét cha mình lắm không?”

Heinz không đáp, Sầm Dao lại cười không ngừng được. Hai người thay quần áo rồi ra khỏi hầm rượu. Sầm Dao thật sự quá tò mò, hỏi tiếp: “Nên rốt cuộc là vì cái gì mà anh không thích cha mình vậy, chẳng phải ông ấy và mẹ anh rất yêu thương nhau sao?”

Heinz nhìn y một cái, nghiêm túc nói: “Ngày nào ông ấy cũng trưng ra cái mặt giống tảng băng, làm như ai nợ tiền ông ấy không bằng.”

Sầm Dao sững sờ, sau đó phá ra cười, cười tới nỗi không cầm nổi chai rượu. Heinz lại không thấy cái này có gì buồn cười, hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng à?”

Sầm Dao cười xém chút làm rơi chai rượu trong tay.