Gần đây Andrew phát hiện cấp trên của mình rất không bình thường.
Mọi thứ bất thường bắt đầu từ lúc Heinz đăng kí kết hôn thành công, anh ta phát hiện trong xe của hắn có một cuốn .
Sau đó họ tới Lan Đảo chấp hành nhiệm vụ, kết thúc rồi Andrew như thường lệ kiểm điểm lại những vấn đề lần này trong hội nghị. Tổ chức khủng bố Rắn Cạp Nong vẫn luôn hoạt động quanh vùng biển của Lan Đảo, mặc dù lần này tiêu diệt được cứ điểm của chúng, nhưng thủ lĩnh của Rắn Cạp Nong đã bỏ trốn. Về sau họ vẫn phải cử người đóng quân ở Lan Đảo, đồng thời tiến hành theo dõi thường xuyên, truy tìm tung tích của Rắn Cạp Nong.
Andrew phát biểu xong, theo thường lệ nhìn Heinz Norman, nhưng vẻ mặt của sếp… Giống đang ngẩn người.
Lúc ấy Andrew rất là sốc, vội đằng hắng một tiếng, giây sau đôi mắt xanh bình thản của Heinz đã nhìn sang. Hắn gật đầu: “Tiểu đội 2 của tổ 5 Thân Vệ Quân tiếp tục đóng quân ở Lan Đảo, tiểu đội 6 tới thủ đô Rod của tinh hệ thứ tư truy lùng, những đội còn lại chỉnh đốn trở về.”
Hội nghị kết thúc, Andrew sửa sang lại ghi chép, báo cáo với bộ quân sự thời gian trở về. Ngay khi anh ta định rời khỏi, Heinz nhắn một tin trong mạng nội bộ. Cấp trên trực tiếp của anh ta – Heinz Norman, trả lại phòng kí túc ở bộ quân sự.
Cái tay đang chuẩn bị nhập của Andrew run lên, ý thức được một chuyện, cảm giác sốc và không hài hòa khi ấy thật sự không thua kém gì cái lần đầu nhìn thấy quyển trong xe của Heinz. Andrew đang chuẩn bị trả lời vâng, tin nhắn tiếp theo là Heinz bảo anh ta đặt một lọ hạt cà phê của Lan Đảo.
Là sĩ quan phụ tá của Heinz, tài khoản của Heinz trên hệ thống có trao một phần quyền cho Andrew. Một là để cam đoan hiệu suất công việc, hai là để giám sát. Heinz là Alpha 3S, là thiếu tướng chỉ huy tối cao của đoàn Thân Vệ Quân độc lập số 7, không lệ thuộc Nội Các. Tinh thần và tình trạng sinh lý của Heinz nhất định phải được báo cáo hàng tháng với đầu não.
Andrew im lặng nửa ngày, định nhắn vâng. Một giây sau vị cấp trên luôn gọn gàng dứt khoát chưa từng nói nhảm của anh ta lại cho Andrew một cú sốc khác.
Heinz nộp đơn lên bộ quân sự xin về sớm.
Andrew: “Thiếu tướng, có nhiệm vụ khẩn cấp gì ạ?”
Heinz Norman: “Việc riêng, không cần lo.”
Andrew hiếm hoi phá vỡ ranh giới công việc, chủ động hỏi: “Vì cậu Sầm ạ?”
Heinz không trả lời, nhưng Andrew đã biết đáp án. Anh đóng màn hình, nhìn ráng chiều như biển hồng đỏ đặc biệt chỉ có ở Lan Đảo, thầm nghĩ, núi băng độc thân 10 năm hôm nay lại ngộ ra rồi.