Chương 5: Bảo bối thật tốt

Thời Thanh Tự kéo kéo ống tay áo Alpha nhà mình, nhỏ giọng nói: “Chồng, chúng ta mau về nhà đi, em không muốn nói chuyện với cậu ta.”

Mặc dù Omega cố ý thấp giọng nói, nhưng ba người đứng gần nhau, Đường Vị không nghe được cũng khó.

Tần Cảnh có chút xin lỗi cười cười nói, “Em ấy hiện tại.....”

Đường Vị không để ý nói, “Tôi hiểu được tôi hiểu được, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước, anh chăm sóc tốt cho Thanh Tự.”

Nói xong, một giây cũng không dám chậm trễ mà chạy mất.

Còn ở lại nữa, chỉ sợ Omega sẽ dùng ánh mắt gϊếŧ chết cậu ta.

Đợi chỉ còn lại hai người Tần Cảnh, Thời Thanh Tự còn rầu rĩ không vui nói, “Chồng, anh vừa nãy nhìn cậu ta 3 lần, em không vui.”

Tần Cảnh dùng ngón tay nhéo nhéo mũi Omega, trêu đùa, “Thật không ngờ em còn là túi giấm nhỏ.”

“Hừ.”

“Vậy làm thế nào Tiểu Thanh Tự nhà ta mới vui lên đây?”

“Lát nữa về em muốn ăn hai hộp kem lớn.”

“Không được, quá lạnh, chỉ có thể ăn nửa hộp.”

“Ồ, vậy được rồi.”

Ban ngày trôi qua rồi, đến buổi tối, Tần Cảnh lại gặp vấn đề lớn.

Phòng ngủ chính chỉ có một cái giường, hai người tất nhiên phải ngủ cùng một giường, hơn nữa tình huống hiện tại không ngủ chung là không được.

Omega ôm áo ngủ đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt trong mong mà nhìn Tần Cảnh, “Thật sự không thể cùng nhau tắm sao?”

Tần Cảnh nhắm mắt, kìm nén nội tâm cuồn cuộn, tận lực để âm thanh mình như thường, lại chính đáng cự tuyệt, “Không thể, phòng tắm quá nhỏ, em tắm trước.”

Thời Thanh Tự đơn thuần chớp chớp mắt, “Có bồn tắm, em có thể dùng bồn tắm.”

Tần Cảnh: “......”

Tiểu tổ tông này sao lại biết giày vò người như vậy.

Anh thuận miệng tìm đại một lý do: “Anh quen tắm một mình rồi, ngoan, em tự mình đi tắm đi.”

“Được rồi.”

Nhân lúc Omega còn đang tắm trong phòng ngủ chính, Tần Cảnh đi về phía phòng tắm phòng ngủ phụ tắm rửa.

Anh sợ đối phương lát nữa sẽ lại tạo ra vấn đề khó cho anh.

Cho nên lúc Thời Thanh Tự đi ra, trong phòng ngủ không còn ai.

“Chồng ơi?”

Omega từ trên tầng tìm xuống dưới tầng, cũng không có ai trả lời cậu.

Tần Cảnh vừa đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy một đống chăn cao cao, còn run run.

Anh vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phía giường, đi lại gần mới nghe thấy tiếng khóc nức nở nhỏ.

Tần Cảnh kéo chăn ra, người bên trong hiển nhiên là Thời Thanh Tự.

Nhìn thấy Omega cuộn tròn trên giường, hai mắt ướt dầm dề, chóp mũi cũng đỏ lên, nhìn vô cùng đáng thương.

Trong nháy mắt, trái tim Alpha như bị vỡ nát.

Tần Cảnh lập tức ném khăn lông, ôm Omega vào lòng, dịu dàng dò hỏi: “Bảo bối sao lại khóc rồi?”

Bởi vì cảm xúc dao động, tin tức tố của Thời Thanh Tự cũng tiết ra ngoài.

Một sợi tin tức tố quanh quẩn quanh mũi Alpha, câu cho trái tim anh khống chế nổi mà nhảy lên, hai cái răng nanh kia cũng hơi ngứa ngứa.

Tần Cảnh lập cưỡng chế nội tâm cuồn cuộn, cánh tay căng chặt, tựa như muốn đem Omega tiến nhập vào thân thể mình.

Thời Thanh Tự giống như là cái gì cũng không nhận thấy, thút tha thút thít trả lời: “Em....em tìm không thấy....anh.”

“Em xem anh không phải đang ở đây sao.”

“Vậy vừa nãy anh.....đi đây?”

“Anh vừa nãy đến phòng ngủ phụ tắm rửa, như vậy chúng ta ai cũng không cần đợi ai đúng không?”

Tần Cảnh có thể nói là vừa dỗ vừa lừa gạt Omega, anh thề, đời này anh chưa từng gian nan như vậy, nhưng là vui sướиɠ trong đau đớn.

Đợi hoàn toàn thu dọn xong đã là 11 giờ.

Thời Thanh Tự hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Alpha mới đi vào phòng tắm cất máy sấy tóc quay lại.

Sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Chồng ơi nhanh lên, em đã làm ấm ổ chăn rồi.”

Khóe miệng Tần Cảnh giật giật biên độ nhỏ khó mà phát hiện ra.

Cái thời tiết này còn cần làm ấm ổ chăn sao?

Nhưng anh lại không thể làm phật ý tốt của đối phương.

“Bảo bối thật tốt.”

Omega xê dịch vào bên trong, nhường ra hơn phân nửa vị trí cho anh, Tần Cảnh liền đối diện với ánh mắt mong đợi của đối phương mà leo lên giường.

Thời Thanh Tự nhìn giữa hai người còn một khoảng cách có thể ngủ thêm một người, rất tự giác mà lăn đến bên cạnh Alpha, ôm lấy tay đối phương, dán chặt lên trước ngực.

Đồng tử Tần Cảnh bỗng chốc phóng to, rút tay mình ra nói: “Em làm gì?”

Omega nhìn l*иg ngực trống rống của mình, bẹp miệng nói: “Em muốn ôm anh ngủ mà.”

“Cái này......”

Trời ạ, tổn thọ.

Nếu như muốn ôm ngủ, vậy tối nay anh có thể sẽ trắng đêm.

Thử hỏi, có ai ôm Omega của mình trong ngực còn tâm lặng như bước.

Trừ phi Alpha đó không được.

Trong lúc Tần Cảnh tự hỏi lấy lý do gì để Thời Thanh Tự tự ngủ, thì một thứ gì đó mềm mềm dán lên khóe môi anh.

Không chỉ có thể, đối phương còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp một chút, giống như mèo con không tìm thấy đồ ăn, liếʍ loạn một hồi.

Cố tình chính là nụ hôn ngây ngô như vậy lại không mang theo một tia tìиɧ ɖu͙© nào khiến cho Alpha lập tức ngưng trệ.

May mắn đã tắt đèn, nếu không Thời Thanh Tự sẽ nhìn thấy Tần Cảnh - một gương mặt đỏ bừng, đỉnh đầu sắp bốc khói.

Không khí ẩn ẩn có nhiều thêm một tia trà ô long thanh mát, ngọt lành ngon miệng.

Omega thuận theo hương vị đi tới gáy Alpha, cậu ngửi được mùi hương từ nơi này tỏa ra, nhưng tìm một vòng cũng không biết cụ thể là ở đâu.