Thẳng đến khi nhìn thấy tủ quần áo của Omega chất đầy quần áo của mình, Tần Cảnh mới hậu tri hậu giác mà lấy lại tinh thần.
Anh thật sự dọn vào phòng ngủ của Thời Thanh Tự rồi.
Gian phòng ngủ này đã vốn là phòng ngủ chính, ngày kết hôn, Tần Cảnh cố ý đem đồ của mình dọn đến phòng ngủ phụ.
Anh không muốn người khác nghĩ anh ngược đãi Omega.
Phòng cũng không có biến hóa gì lớn, chủ duy nhất bất đồng chính là tất cả mọi thứ đều biến thành hai phần.
Anh nhìn Omega còn bận rộn trong nhà vệ sinh, gọi: “Thời Thanh Tự, đợi lát nữa hãy thu dọn, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
Đôi phương đi dép lê loẹt xoẹt chạy tới, mở to đôi mắt sáng người nhìn anh.
Tần Cảnh bị cậu nhìn có chút chột dạ, hỏi, “Làm, làm sao vậy?”
“Anh gọi em là Thời Thanh Tự.”
“Đúng vậy, đây không phải là tên em sao.”
Không thì gọi bằng cái gì.
Omega xoắn xoắn ngón tay mình, gương mặt đỏ ửng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chúng ta kết hôn rồi mà, em cũng gọi anh là chồng.”
Âm thanh mặc dù rất nhỏ, nhưng hai người đứng gần nhau, Tần Cảnh đương nhiên nghe thấy đối phương nói gì.
Anh khẽ ho một tiếng, lựa chọn xưng hô hơi thân mật một chút, gọi thử, “Thanh Tự?”
Omega không để ý đến anh.
“Bảo bối?”
Omega vẫn không để ý đến anh.
“Bảo bảo?”
Omega vẫn như cũ không để ý đến anh.
“Vợ?”
“Ừm!”
Phù ---- lần này thì đúng rồi.
Anh lựa chọn nhà hàng đó đánh giá và hoàn cảnh không tồi, dẫn Thời Thanh Tự lái xe đến đó.
Bởi vì người buổi tối tương đối nhiều, cho nên Tần Cảnh yêu cầu một ghế lô, như vậy ăn cơm sẽ không bị làm phiền.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Omega hai mắt phát sáng.
Thời Thanh Tự gắp một miếng cá, đang muốn nhét vào miệng, đột nhiên đối phương lại chuyển đũa đưa đến bên miệng Tần Cảnh.
“Chồng ăn.”
“Không sao, em ăn của em đi, anh lái nữa tự mình ăn.”
Dứt lời, chủ nhân đôi tay kia không chỉ không thu lại, còn cố chấp dịch về phía trước, thúc giục nói, “Nhanh lên đi mà.”
Tần Cảnh bất đắc dĩ ngậm lấy miếng cá, khen nói, “Ăn ngon.”
Thời Thanh Tự lúc này vừa lòng, cũng tự mình bắt đầu ăn cơm.
Giây tiếp theo, trong bắt nhiêu thêm thịt tôm được bóc vỏ.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, Alpha còn đang lột tôm, bao tay trong suốt dùng một lần còn dính dầu mỡ, trước mặt đã vỏ tôm đã xếp thành núi nhỏ.
Tần Cảnh cảm nhận được ánh mắt của đối phương, cười cười nói, “Nhìn anh làm gì, mau ăn đi.”
Thời Thanh Tự suy nghĩ một lát, sau đó dùng đôi mỗi bóng nhẫy hôn Alpha một cái.
“Chồng thật tốt.”
Không ăn cơm còn bóc tôm cho cậu, anh chồng tốt như vậy là của cậu.
Động tác Tần Cảnh khựng lại, đây đã lần thứ 2 Omega hôn anh rồi, sau khi mất trí nhớ Thời Thanh Tự không có làm cho người khác cảm thấy có cảm giác xa cách vô hình như trước đây, càng thêm dính người đáng yêu.
Nhưng anh biết đối phương không mất trí nhớ là không thích anh, Tần Cảnh tham luyến ấm áp lúc này, nhưng lại nghĩ tới sau khi Thời Thanh Tự khôi phục trí nhớ sẽ hối hận, nói anh giậu đổ bìm leo.
Tần Cảnh thu lại nụ cười, nghiêm mặc nói, “Về sau không được tùy tiện hôn người khác.”
Dáng vẻ Alpha không cười còn có chút dọa người, Thời Thanh Tự rụt rụt cổ, trề môi ấm ức nói, “Nhưng anh không phải là người khác, anh là chồng em mà.”
Giọng nói Omega càng ngày càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng cơ hồ là nghe không rõ đang nói gì.
Thời Thanh Tự cúi đầu, chậm rãi đỏ mắt.
Cậu không hiểu tại sao Alpha của mình lại từ chối cái hôn của cậu, đây không phải nói giữa hai vợ chồng sẽ không làm sao?
Hay là nói đối phương không thích cậu, cho nên không thích cậu hôn, hơn nữa Alpha cũng chưa từng chủ động hôn cậu.
Thời Thanh Tự càng nghĩ càng thấy là có khả năng này, mũi đột nhiên chua xót, nước mắt cũng rơi trên mu bàn tay.
Tần Cảnh không chú ý tới người bên cạnh có gì không đúng, còn đang nói tiếp, “Giữa vợ chồng với nhau cũng không thể tùy tiện hôn, phải được đối phương đồng ý, hơn nữa em.....”
Âm thanh nói chuyện đột nhiên im bặt.
Bởi vì anh nghe thấy tiếng nhỏ giọng nức nở.
“Thanh Tự?”
Tần Cảnh vẫn là không thể kêu được xưng hô vợ này.
Ai mà biết anh vừa dứt lời, vốn dĩ còn là tiếng khóc nhỏ đột nhiên biến thành gào khóc.
Omega khóc xé ruột xé gan, giống như là chịu ấm ức to lớn.
Tần Cảnh nhất thời ngây dại.
Gương mặt trắng nõn của Thời Thanh Tự đầy nước mắt, chóp mũi đỏ bừng, cả người chấn động, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, khóc đến thở hổn hển.
Anh chưa từng dỗ ai, tay chân luống cuống an ủi nói, “Em đừng khóc, anh cũng không có nói gì mà.”
Nước mắt Omega như động không đáy, không ngừng chảy ra, không ngăn được.
Tần Cảnh hoàn toàn thỏa thiệp.
Anh cởi bao tay tùy tiện ném sang một bên.
Nhẹ nhàng kéo Thời Thanh Thự vào lòng mình, trấn an mà xoa xoa lưng Omega, vừa thuận khí cho cậu vừa nói, “Hôn hôn hôn, hôn lúc nào cũng được, ngoan, không khóc nữa.”
Khóc làm cho anh đau lòng cả người cũng đau.
Không phải chỉ hôm một cái thôi sao, anh cũng không mất miếng thịt nào, chỉ cầu Thời Thanh Tự sau khi khôi phục ký ức sẽ không mắng anh.