Chương 1: Mất trí nhớ

Khi Tần Cảnh đến bệnh viện, Thời Thanh Tự đã tỉnh lại rồi.

Omega nằm trên giường vừa nhìn thấy anh, đôi mắt vừa nãy còn ảm đạm không có ánh sáng lập tức sáng lên, ngoan ngoãn mà ngồi dậy gọi anh một tiếng “Chồng ơi”.

Tần Cảnh lập tức ngốc lăng đứng yên tại chỗ, đỉnh đầu bay qua một chuỗi dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than.

Thời Thanh Dữ vừa mới gọi anh là gì?

Chồng?!

Hôm nay anh đang họp, đột nhiên chuông điện thoại không ngừng vang lên như đòi mạng.

Lần đầu tiên anh cúp máy, nhưng thật không ngờ đối phương còn không bỏ cuộc gọi lại lần nữa.

Anh chỉ có thể tạm dừng cuộc họp nghe điện thoại không biết là ai gọi tới này.

“Alo, xin chào, xin hỏi ngài có phải là người nhà bệnh nhân Thời Thanh Tự không?”

Đối phương vừa mở miệng đã hỏi một câu làm cho đại não Tần Cảnh phảng phất như chết máy, anh tận lực để âm thanh mình trở nên bình ổn.

“Đúng, tôi là tiên sinh em của em ấy, em ấy làm sao vậy?”

“Thời tiên sinh vừa nãy xảy ra tai nạn xe cộ, bước đầu chuẩn đoán là bị chấn động não nhẹ, vừa nãy hỏi cái gì cậu ấy cũng nói không biết, là chúng tôi tìm được số điện thoại của anh trong điện thoại của Thời tiên sinh, ngài có tiện qua đây một chút không?”

Tần Cảnh hiện tại không còn tâm tư rốt cuộc là ghi chú gì khiến cho bác sĩ liếc mắt một cái mà biết anh là người nhà của Thời Thanh Tự, chỉ ném lại một câu “Lập tức đến ngay” rồi cúp điện thoại chuẩn bị đến bệnh viện.

Anh để trợ lý tiếp tục duy trì cuộc họp thay mình, đến quần áo cũng không kịp thay, lập tức lái xe đến bệnh viện.

Vừa đi vào phòng bệnh, nghĩ muốn hỏi đối phương có chỗ nào không thoải mái, lại bị một câu “chồng ơi” của Thời Thanh Tự gọi cho cứng đờ tại chỗ.

Bị tai nạn không phải là em ấy sao? Sao anh lại xuất hiện ảo giác.

Giống như là để nghiệm chứng suy đoán của anh, Omega sắc mặt trắng bệnh nhưng hai mắt sáng rực lại gọi một tiếng.

“Chồng ơi, anh tại sao lại không qua đây?”

Tần Cảnh đột nhiên lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói, “Qua ngay, qua ngay”

Anh vừa lại gần, Omega trên giường liền quấn tới, đôi tay mềm như không có xương ôm lấy eo anh, cả gương mặt chôn ở bụng anh, còn cọ cọ biên độ nhỏ, đáng thương nói, “Anh sao bây giờ mới đến, em đã đợi anh rất lâu rồi.”

Tần Cảnh còn đang không ở trạng thái chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời, “Xin lỗi, vừa nãy còn đang họp.”

Anh dò hỏi Omega, “Em còn nhớ mình làm sao mà xảy ra tai nạn không?”

Thời Thanh Tự lắc lắc đầu.

Tần Cảnh, “Bỏ đi, người không sai là được rồi.”

Bởi vì cánh gần, anh có thể ngửi thấy mùi quả đào mật tản ra từ sau cổ Omega, gần như là trong nháy mắt, anh biết đây là tin tức tố của Thời Thanh Tự.

Tần Cảnh và Thời Thanh Tự là do sở hôn nhân xứng đôi ghép cặp, trong 3 năm, hai người trừ cuối tuần, trong tuần số lần gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Omega khác đều là vừa mềm vừa nộn, hận không thể treo lên người Alpha của mình, cố tình vị nhà anh lại cả ngày ít nói ít cười, trên mặt trừ biểu tình lạnh lùng ra cũng không còn gì khác.

Kỳ thật Tần Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Thời Thanh Tự, đã có ấn tượng không tồi với Omega này, lúc đó còn nghĩ, so với O mềm mại dính người, anh cảm thấy O sự nghiệp này được lòng anh hơn.

Bình thường không chỉ không cần anh làm bạn, cũng không cần anh vừa sủng lại còn cần dỗ.

Nhưng dần dần, không biết từ lúc nào thái độ của Tần Cảnh trước đó từ “Omega này không dính người thật tốt” biến thành “Em ấy sao còn không đến tìm mình”.

Đến kỳ phát tình của đối phương, cũng là Thời Thanh Tự một mình trải qua dưới tình huống anh không biết.

Hơn nữa mỗi lần nơi có tàn dư tin tức tố, đối phương đều sẽ dọn dẹp sạch sẽ, một chút mùi hương cũng không để lại.

Đây là lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi hương tin tức tố của Thời Thanh Tự, rất ngọt mà không ngấy, có loại cảm giác giống như muốn há miệng cắn một miếng.

Anh theo bản năng xoa xoa mái tóc mềm của Omega, trái tim đập nhanh đến lợi hại.

Bên ngoài lại nhẹ nhàng hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Kỳ thật trong lòng lại sớm như chuột chũi thét chói tai.

A a a a a a a a a a dáng vẻ vợ anh làm nũng đáng yêu quá.

Nhưng anh đột nhiên ý thức được một chuyện.

Đây không phải là di chứng của vụ tai nạn chứ, anh không thể là tên A cặn bã vì nhìn thấy vợ mình làm nũng mà xem nhẹ sức khỏe của Omega.

Thời Thanh Tự chớp chớp mắt, lông mi như cây quạt nhỏ chớp chớp, đôi mắt thanh lãnh không còn lạnh lùng xa cách như trước đây, thay thế vào đó là ỷ lại.

Omega lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời, “Không có chỗ nào không thoải mái, em muốn về nhà.”

Tần Cảnh nhéo nhéo gương mặt nhỏ tinh tế bóng loáng của đối phương, dỗ nói, “Được, lát nữa sẽ về nhà, anh đi hỏi bác sĩ một vài chuyện, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh.”

“Được~ Vậy anh nhất định phải quay lại, đừng quên em ở đây đợi anh.”

“Ừm.”

Hành lang bệnh viện.

Tần Cảnh vừa đi ra đã gặp bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho Thời Thanh Tự.

Anh đơn giản nói lại tình huống một chút, hỏi nói, “Bác sĩ, Omega nhà tôi tại sao lại xuất hiện tình huống này?”

“Đây hẳn là di chứng của vụ tai nạn, chấn động não nhẹ gián tiếp kí©h thí©ɧ tính cách trong tiềm thức của Omega, đợi cậu ấy khôi phục lại ký ức là được.”

“Tình huống này sẽ duy trì bao lâu?”

“Không nói chính xác được, có thể ngày mai sẽ khôi phục, cũng có thể mãi mãi cũng không khôi phục lại được.”

“Được, cảm ơn bác sĩ, vậy em ấy lúc nào thì được ra viện.”

“Trước mắt không có vấn đề gì lớn, đến chiều là có thể xuất viện.”

“Được.”