Hôn Nhân Vụ Lợi: Thiên Kim Báo Thù! không phải những trang chuyện ngôn tình lãng mạn, có đau thương xen lẫn ngọt ngào, hay là kiểu vết thương sẽ được chữa lành sau bao cay đắng mà nhân vật phải gánh lấy.
Hôn Nhân Vụ Lợi: Thiên Kim Báo Thù! là cảnh tượng của một cuộc hôn nhân sai trái, tuy được bắt đầu bằng tình yêu nhưng cái giá nữ chính phải trả là quá đắt. Là những trang chuyện phản ánh cảnh sống khắc nghiệt của một người phụ nữ, khi chấp nhận từ bỏ vòng tay bao bọc của ba mẹ để về làm dâu nhà người và sống cùng người chồng tệ bạc, vô tâm không trách nhiệm.
Đây là tác phẩm ngắn, dự kiến sẽ hoàn thành trong 40 chương trở lại!
...---------------CHƯƠNG 1----------------...
Tống Nhật Thiên Kim, đường đường là một đại tiểu thư khuê các, nhan sắc thanh tú, vóc dáng diễm lệ hơn người. Tính tình dịu dàng, ôn nhu nhân hậu, là mẫu phụ nữ mà bất cứ người đàn ông nào cũng khao khát có được.
Năm mười tám tuổi, định mệnh an bài sắp đặt cho cô tình cờ bén duyên với Đào Sở Khâm, một nam sinh vừa chuyển trường tới.
Hắn có vẻ ngoài khá điển trai, vóc dáng cũng được cho là tỉ lệ thuận với nhan sắc, là người thâm trầm, ít nói. Sau khi được hắn ngỏ lời kết bạn, Thiên Kim đã đồng ý, nào ngờ nhân duyên đưa đẩy, qua hai học kỳ họ chính thức trở thành một đôi trai tài gái sắc.
Tình tuổi ô mai, đơn thuần trong sáng, tựa hồ sẽ sớm viên mãn nên duyên vợ chồng khi cả hai tốt nghiệp Đại học. Nào ngờ, ngày cô đề cập tới chuyện hôn nhân gia đình với hắn, lại bị gia đình quyết liệt từ chối vì hai người họ căn bản không cùng đẳng cấp.
Đào Sở Khâm từ nhỏ đã không có ba, hắn sống và lớn lên cùng mẹ ruột là Đào Liên Sương. Gia cảnh bần hàn, so với người con gái hào môn như Tống Nhật Thiên Kim, làm sao xứng sánh bước kề vai?
Tuy bị ba mẹ ngăn cấm, nhưng Tống Nhật Thiên Kim vẫn một lòng một dạ với người mình yêu. Ngày cô thông báo sẽ kết hôn với hắn, là ngày gia đình bùng nổ tranh cãi...
[...]
Tống Nhật Thiên Kim bước ra khỏi thang máy trong căn dinh thự xa hoa, đồ sộ của Tống gia. Cô mang theo hành lý gồm va-li và túi xách, chuẩn bị rờ khỏi mái ấm gia đình, cả sự bao bọc của ba mẹ.
Đôi mắt ngọc to tròn chuyển động quan sát tổng thể ngôi nhà như thể đây là lần cuối được lui tới, bỗng nhiên cảm thấy chạnh lòng.
Kéo va-li tiến ra phòng khách, cô gặp mặt mẹ mình và cô em gái Tống Nhật Thiên Mi, dường như họ đã đứng đó chờ đợi từ rất lâu. Trên mặt ai cũng đượm buồn, nơi hốc mắt của người mẹ hiền còn đỏ au như vừa khóc xong một trận.
"Chị hai..."
Khoảng cách chỉ còn chừng ba bước chân, nhưng Tống Nhật Thiên Mi đã không kiềm được nước mắt, cô ấy vội bước tới ôm lấy người chị gái sắp xa gia đình về bên bến lạ.
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt của ba người phụ nữ rất nhanh đã rơi xuống thành dòng. Khung cảnh buồn bã, thê lương đến mức ông trời cũng ồ ạt trút xuống cơn mưa tầm tã.
Nén lại cảm xúc, Tống Nhật Thiên Kim lau đi nước mắt, rồi nhẹ tay đẩy cô em gái đang ôm mình rất chặt ra, mỉm cười như không có gì đáng buồn mà nói:
"Cái con bé ngốc này, chị hai đi lấy chồng chứ có phải đi đâu biệt tăm biệt tích mãi không thể gặp lại nữa đâu mà em khóc lóc, bịn rịn thế này chứ?"
Vừa nói, cô vừa giúp Thiên Mi lau đi nước mắt, rồi nhìn sang mẹ mình ở kế bên, hé ra nụ cười an nhiên.
"Mẹ nữa, con vẫn ở trong thành phố này mà. Khi nào rảnh, con lại về thăm ba mẹ và em, hai người đừng khóc nữa nha!"
Đưa tay lau đi giọt lệ còn vương trên gò má mẹ hiền, Tống Nhật Thiên Kim lại ôm bà ấy một cái, bàn tay mềm khẽ vuốt ve tấm lưng như an ủi, dỗ dành.
"Thiên Kim à, suy nghĩ lại đi con. Cuộc sống bên ngoài không dễ dàng như con nghĩ, hôn nhân với một người đàn ông chưa hề chín chắn lại càng không đơn giản. Còn cả cái cảnh làm dâu nhà người sẽ vất vả gian truân trăm điều. Phải chi gia cảnh họ khá giả hơn, phải chi người đàn ông đó có thu nhập ổn định thì ít ra vẫn thoải mái hơn một chút, còn đằng này..."
Nói đến đó, cổ họng của bà Trác Nhật Thiên Hương đã nghẹn đi, màng lệ mỏng lại giăng kín hốc mắt khi nhìn đứa con gái lớn của mình.
"Con gái biết mẹ lo lắng, nhưng đây là sự lựa chọn của con, đương nhiên con sẽ tự chịu trách nhiệm, dù khổ cực mà được ở bên người con yêu thì con vẫn cảm thấy hạnh phúc."
Ngưng lại để nắm tay người phụ nữ mình kính trọng, Thiên Kim mỉm cười, rồi mới nói:
"Hơn hai mươi năm sống trong vòng tay ba mẹ cũng đủ rồi. Giờ đến lúc con phải tự lập và trải nghiệm cuộc đời này như bao người, nếu lỡ một mai có vấp ngã, tin rằng con vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy bước tiếp. Nhưng mà mẹ với em yên tâm đi, Tống Nhật Thiên Kim con nhất định hạnh phúc."
Nụ cười thanh xuân ấy đong đầy tự tin, ánh mắt kiên định của cô cũng cho đối phương thấy rõ mọi sự đã không thể khác hơn.
Ngay lúc này, là giây phút cuối cùng cô ở lại căn biệt thự có hơi ấm của ba mẹ. Mẹ và em gái, ai cũng bịn rịn không nỡ xa, riêng chỉ có một người vắng mặt.
Ba cô, ông ấy luôn phản đối gay gắt chuyện cô tự ý đăng ký kết hôn cùng người đàn ông kia, nên bây giờ đâu còn muốn thấy mặt cô nữa.
Để chọn lựa tình yêu, Tống Nhật Thiên Kim đã phải đánh đổi rất nhiều, nhưng hiện tại cô chưa từng hối hận.
"Mẹ gửi lời nhắn ba giữ sức khỏe hộ con!"
"Ừm! Chờ ba con nguôi giận, mẹ với Thiên Mi sẽ xin ông ấy cho con một vị trí trong công ty. Dù sao làm việc ở nhà mình vẫn tốt hơn bôn ba bên ngoài."
Bậc làm cha mẹ, ai mà không thương yêu, lo lắng trăm bề cho con cái. Tống Nhật Thiên Kim, tất nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng cô biết, để khiến ba mình thay đổi quyết định là điều không dễ. Mà nếu được ông tha thứ, cô cũng mừng chứ không muốn dựa vào gia đình để đi lên.
Cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy, sự lựa chọn của mình không hề sai trái.
"Vâng! Thiên Mi, thay chị chăm sóc ba mẹ nha! Có việc gì thì nhớ liên lạc với chị ngay."
"Em biết rồi!" Tống Nhật Thiên Mi mếu máo, nói cho cùng vẫn không đành lòng rời xa chị hai.
"Thôi con đi, Sở Khâm đang chờ bên ngoài rồi ạ!"
"Con đi đường cẩn thận, về bên đó có bị ai bắt nạt thì nhớ nói với mẹ, mẹ nhất định đứng ra đòi lại công bằng cho con."
"Trời ạ, con gái mẹ kiên cường lắm với cả đanh đá nữa, sẽ không ai bắt nạt được con đâu."
"Tôi cũng cầu trời được như vậy à!"
Bà Thiên Hương miễn cưỡng cười, song lại được cô con gái lớn ôm lấy, cả em gái Thiên Mi cũng được chị hai ôm lần nữa, rồi cô ấy mới mở ô, kéo theo va-li dứt khoát xoay lưng rời khỏi Tống gia.
Ngoài trời, mưa rơi lất phất. Quang cảnh thê lương như thương thay cho số phận một người con gái sắp bước vào cánh cửa hôn nhân. Chẳng biết may rủi, đυ.c trong, chỉ mong cả đời được người yêu thương...