Viên Hân bị kí©h thí©ɧ đến tột độ, chỉ có thể nằm yên một chỗ để lấy lại hơi thở của mình. Tầm mắt không tự chủ được mà lần nữa dời xuống vị trí bên dưới. Thành Luân đã cởi sạch đồ từ lúc nào. Thân hình săn chắc ẩn hiện trong ánh đèn khiến cô phải nuốt nước bọt liên tục. Sau đó nghĩ tới phần bụng có mỡ của mình thì vô thức lấy tay che lại.
“Sao thế? Tới giờ mà còn biết ngại ngùng à?”
Anh bật cười, vuốt tóc ra sau cũng làm cho đôi mắt nhiễm đầy nɧu͙© ɖu͙© càng thêm rõ rệt. Anh cầm lấy tay cô rồi hôn lên vô cùng cưng chiều, rồi lại bóp nhẹ vào phần mỡ trên người cô.
“Sờ thật mềm! Thật thích!”
Viên Hân đỏ ửng cả người. Sau đó không ngờ tới Thành Luân lại đột ngột lật người lại khiến cho cô ngồi ở phía trên anh. Hai nơi nhạy cảm nhất cũng được dịp chạm mặt nhau mà không bị gì cản trở.
“Hừm!”
Anh phát ra một tiếng trong cổ họng, cảm nhận được độ ấm dù vật nam tính chỉ đang ở ngoài hang động. Ấn nhẹ hông cô xuống, anh đưa đẩy qua lại để chúng cạ vào nhau khiến mật dịch bị kí©h thí©ɧ mà tuôn trào ra ngoài.
Viên Hân run rẩy cả người. Điểm ngọc bên dưới cứ hết bị chà lên thì lại bị chà xuống khiến dòng điện tê rần chạy khắp thân, cũng làm cho hang động bên trong bóp thắt đòi hỏi vật nam tính.
“Thành… Thành Luân… Á…”
Anh ấn hông cô xuống chặt hơn, không đi vào nhưng vẫn cứ tiếp tục ma sát hai bộ phận nhanh hơn:
“Ngoan, gọi chồng nào.”
“Không… Em sắp… Không muốn…”
Cô muốn khép chặt hai chân lại, muốn thoát ra khỏi gọng kìm kɧoáı ©ảʍ ấp đến từng cơn nhưng không thể đọ lại sức lực của anh. Chỉ có thể để bản thân chìm vào chúng cùng những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
“Gọi chồng rồi anh cho em ra.”
Sau câu nói ấy, bất ngờ hông của Viên Hân được nâng lên. Thành Luân thừa cơ lòn tay xuống để tiếp tục trêu ghẹo điểm ngọc đã sưng tấy. Điều này đã khiến sợi dây lí trí của cô bị đứt mất.
“Á… Chồng… Chồng ơi… Đừng…”
Cô còn chưa kịp ngăn lại thì vật nam tính đã xâm nhập thẳng vào hang động đang bóp chặt khiến cả hai người đồng thời rên lên, một vì đạt kɧoáı ©ảʍ, một vì ngăn chặn cơn cao trào.
Viên Hân gục xuống người của Thành Luân. Bờ mông đẫy đà vẫn run lên không ngừng nghỉ. Anh ôm chặt lấy cô, bắt đầu từ nhẹ nhàng đến nhanh dần đâm loạn vào điểm nhạy cảm nhất.
Cô không biết bản thân muốn ngất đi bao nhiêu lần, cũng chẳng thể kiềm chế được thân thể đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ. Cô lần nữa bị anh bắt ngồi thẳng dậy, tự mình động lấy. Vốn tưởng sẽ rất khó chịu nhưng nào ngờ cô không thể dừng lại. Cứ thế mà lên xuống để cho vật nam tính càng vào sâu trong thân thể hơn.
Thành Luân nằm ở bên dưới, vừa cố gắng kiềm lại khả năng lên cao trào của mình, vừa chiêm ngưỡng cô vợ nhỏ đã biến thành một con người khác. Trước mắt lại chẳng khác nào bức tranh sắc xuân đẹp đẽ và mê hoặc.
“Ư ư… Chồng ơi… Em sắp…”
Thành Luân nghe thấy thế, bất ngờ lật lại chiếm thế thượng phong. Anh cúi xuống, môi quấn chặt môi cô, còn bên dưới vẫn không ngừng ra vào điên cuồng để cả hai cùng nhau đạt cao trào.
Viên Hân ôm chặt cổ anh, hai chân cũng quắp ngang hông người chồng đang hết lòng si mê mình mà ngâm nga qua nụ hôn ướŧ áŧ. Mỗi nơi anh chạm qua lại bất ngờ nóng đến kỳ lạ, càng khiến cho hang động bóp chặt lại hơn.
Cuối cùng anh vẫn không thể nhịn nổi mà đem hết thứ nhầy ấm đi sâu vào bên trong người cô. Cả hai đồng thời rên nhẹ, cùng lúc cảm nhận kết tinh sau trận kɧoáı ©ảʍ mang lại.
Viên Hân xụi lơ trên giường. Bên dưới sau khi được Thành Luân rút ra cũng kéo theo thứ nhầy ấm trắng kia. Anh nhìn mà bỗng có chút cảm giác tiếc nuối, nếu có thể ngăn lại thì có lẽ cô sẽ dễ dàng mang thai con của anh hơn. Nếu là như vậy, gia đình càng thêm hạnh phúc.
Thành Luân ôm Viên Hân một lát, sau đó mới bế cô đi vào phòng tắm.
“Có cần anh giúp không?”
Cô lúc này đã không còn tí sức lực nào, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh rồi dựa cả người vào l*иg ngực săn chắc.
“Để em nghỉ một tí…”
Sau đó, cô chính thức ngủ say. Ban nãy thật sự rất buồn ngủ nên mới thϊếp đi. Vậy mà bị sói già đánh thức để hoạt động một trận ra trò nên hiện tại linh hồn cô đang thoát ra để đi đánh cờ với Chu Công.
Thành Luân mỉm cười cưng chiều, hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của Viên Hân. Sau đó lần nữa giúp cô rửa sạch mật dịch trên người và bên dưới. Cô vợ nhỏ càng lúc càng mềm mại mọng nước, tiếng kêu cũng kiều diễm động lòng người. Thật chỉ muốn cùng cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nhưng anh biết sức bền của cô chẳng có nhiều nên cũng không muốn ép buộc. Chỉ có thể từ từ giúp cô tập luyện qua một chút.
Suy đi nghĩ lại, cảm thấy lời của Tuấn Triết và Minh Thành cũng không quá sai. Ban nãy chẳng phải Viên Hân luôn nhìn anh với vẻ mặt thèm thuồng sao. Biết thế ngay từ đầu anh không nên mặc áo. Nhưng anh không nghĩ tới việc đi qua đi lại trong công ty trong tình trạng cởi trần thì khẳng định sẽ bị liệt vào hàng biếи ŧɦái quấy rối.