Viên Hân tỉnh dậy. Cả cơ thể vẫn nhớ rõ sự đau đớn bởi cơn sốc thuốc gây ra. Cô thở dốc, ánh mắt vẫn chăm chú lên trần nhà màu trắng. Cô vẫn chưa chết sao? Hay Thành Luân đã về kịp và đưa cô đi cấp cứu?
Viên Hân cố điều tiết lại hơi thở của mình, sau đó đưa tay lên để gạt bỏ mồ hôi trên trán. Tuy nhiên khi cô nhìn thấy cánh tay của mình thì lần nữa rơi vào sự trầm tư. Vì sao tay cô lại có da có thịt như thế? Cô nhớ rõ bản thân đã trở nên ốm tong ốm teo mà.
Có chút không nắm rõ được tình hình nên Viên Hân cố gượng bản thân ngồi dậy. Cô tìm điện thoại của bản thân, sau đó lại phát hiện đây là chiếc điện thoại cũ bị cô làm hư khi bị rơi từ trên tầng cao xuống. Vậy mà hiện tại nó vẫn xài vô cùng mượt mà, cũng chẳng có chút vết nứt nào.
Viên Hân nuốt nước bọt, bắt đầu nghĩ tới bản thân đã mơ một giấc mơ quá dài, vì thế mới không nhận định được đâu là thực, đâu là hư ảo. Cô nhìn lịch trong điện thoại, thời gian này vẫn còn nằm ở năm đầu hôn nhân của cô và Thành Luân.
Không muốn để bản thân nghĩ ngợi lung tung nên Viên Hân quyết định vào nhà tắm và để dòng nước gội rửa mồ hôi trên người. Ngay khi cô vừa mới tắt vòi sen thì điện thoại bên ngoài đột ngột reo lên inh ỏi. Nhà vốn dĩ chẳng có ai ngoài cô vì thế cô tự nhiên quấn khăn tắm và bước ra.
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, lòng của Viên Hân có chút trùng xuống. Dù vậy cô vẫn nhanh chóng bắt máy.
“Em nghe ạ.”
Ở bên kia, giọng nói trầm ổn của Thành Luân vang tới:
“Anh quên mang theo tài liệu. Bây giờ đang chạy về. Em tìm trong phòng làm việc giúp anh rồi để ra ngoài bàn khách đi.”
Viên Hân dạ vâng một tiếng, nghĩ Thành Luân đang cần gấp nên cô nhanh chóng đi qua phòng làm việc của anh. Cơ thể tự động đi đến bàn rồi lấy ra tập tài liệu mà anh cần. Ngay lúc này, cô cảm giác rằng mọi thứ thật quá quen thuộc, không khác gì trong giấc mơ.
Khi ấy, Viên Hân cũng vừa bước ra từ nhà tắm thì lập tức nhận được điện thoại của Thành Luân. Cô đi lấy tập tài liệu nhưng không biết rõ là cái nào nên làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn hơn. Tới khi anh về tới thì lại mất thêm khá nhiều thời gian để tìm kiếm một lần nữa.
Tập tài liệu đang ở trên tay cô chính là thứ mà anh sẽ cầm đi trong giấc mơ ấy.
Nếu vậy đó là mơ hay thật sự là những chuyện cô đã từng trải qua?
Trái tim của Viên Hân trong thoáng chốc đau nhói. Nếu những chuyện kia không phải là một giấc mơ thì tương lai của cô với Thành Luân sẽ đổ vỡ dù cô có cố gắng như thế nào. Cô không muốn bản thân lại một lần nữa đánh mất bản thân và rồi bỏ mạng vì bị sốc thuốc. Cơ hội thứ hai này hãy để cô tận dụng nó và kết thúc tất cả đau buồn của kiếp trước.
Cánh cửa sau lưng đột ngột vang lên tiếng vặn tay nắm khiến Viên Hân giật thót. Ban nãy do tập trung vào dòng suy nghĩ mà cô không hề hay biết Thành Luân đã trở về nhà. Anh không nhìn thấy tập tài liệu trên bàn khách nên nghĩ rằng cô vẫn đang tìm kiếm trong phòng làm việc. Vì thế anh thẳng thừng bước vào mà chẳng ngờ tới vợ mình chỉ quấn độc một chiếc khăn trên người.
Dù hai người đã ân ái vài lần nhưng Viên Hân vẫn vô cùng ngại ngùng trong tình cảnh lúc bấy giờ. Cô nắm chặt chiếc khăn trên người và cầm lấy tài liệu đi đến trước mặt anh.
“Này có phải là tài liệu anh cần không? Em thấy nó nằm trên cùng nên đoán chắc là nó.”
Thành Luân vẫn đứng im tại chỗ, hay đúng hơn anh đã chết đứng vào giây phút cánh cửa mở ra. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng như đều tập trung tại nơi Viên Hân đứng. Da cô không quá trắng, thậm chí hơi ngả màu nhưng vô cùng mịn màng. Dù những chỗ nhạy cảm không bị lộ ra ngoài nhưng vẫn đem lại sự kí©h thí©ɧ khó tả.
Khi cô bước lại gần anh, mùi hương sữa tắm dịu nhẹ xâm chiếm cả không gian. Gương mặt cô có phần dè dặt cùng đôi mắt long lanh hơi ửng đỏ khiến tâm anh bị xao động.
Cầm lấy tập tài liệu từ tay Viên Hân, Thành Luân chỉ lướt nhìn một cái rồi bảo: “Đúng rồi.”
Có vẻ không làm phí thời gian của anh như ở kiếp trước nên cô nở nụ cười vui mừng. Anh nhíu mày, chẳng lẽ chuyện nhỏ nhoi như thế này cũng có thể làm cô thỏa mãn được sao? Tuy nhiên tầm mắt của anh lại rơi xuống bầu ngực no tròn kia. Chúng như đang kêu gào và muốn thoát ra khỏi chiếc khăn đang quấn chặt.
Thành Luân hít một hơi sâu, sau đó lấy điện thoại ra mà nhắn một tin đến thư ký của mình. Trước sự khó hiểu của Viên Hân, anh đặt lại tài liệu lên bàn và cởi chiếc áo vest xanh dương bên ngoài ra.
“Vậy em về phòng nhé.”
Viên Hân cứ tưởng Thành Luân vẫn còn một số chuyện cần xử lý ở nhà nên quyết định rời khỏi. Cô vẫn chưa ổn định cảm xúc của bản thân khi phải đối diện với anh.
Nào ngờ Thành Luân bế bổng Viên Hân lên khiến cô hét lên một tiếng và nắm chặt lấy áo anh. Bước chân ổn định dần tiến về phía phòng ngủ.
“Giúp anh một chút được chứ?”