“Báo đáp?”
Viên Hân vẫn còn chưa tỉnh táo sau hai lần đạt cao trào kia. Tuy nhiên bên dưới của cô đã cảm nhận vật cứng nóng đang chà xát ở ngoài cửa hang, lâu lâu lại còn chạm trúng hạt ngọc quý báu khiến cơ thể cô run lên không ngừng.
“Em sợ sao?”
Nhìn gương mặt lo âu của Viên Hân khiến cho Thành Luân phải mủi lòng. Anh cúi xuống, ân cần hôn lên trán của cô như để an ủi. Anh biết từ trước đến giờ cả hai đều gần gũi trong sự đau đớn. Vậy mà lần nào anh đòi hỏi thì cô đều chấp nhận dù cho bản thân khó chịu đến cỡ nào.
“Em không… Anh vào đi…”
Viên Hân không muốn Thành Luân phải nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi đầy trên trán. Cô cắn răng, quyết định sẽ chịu đựng vì người mình yêu. Coi như dù có đau đớn cỡ nào thì cô vẫn muốn có thể gần gũi với anh nhiều thêm một chút trước khi xa rời nhau.
“Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Thành Luân thốt ra một lời đảm bảo, sau đó đặt vật nam tính trước cửa mật và từ tốn tiến vào. Tuy nhiên do Viên Hân vẫn quá ám ảnh về những lần ân ái trước nên cô tự động căng cứng cơ thể mình. Điều này khiến cho bên dưới cũng không chịu tiếp nhận sự xâm nhập của anh và cứ muốn đẩy anh ra ngoài.
“Viên Hân, thả lỏng nào. Ngoan, sẽ không đau đâu.”
Thành Luân chỉ vừa vào được phần đầu, vậy mà bên trong lại bóp chặt khiến anh cũng đau theo. Dù vậy anh biết người khó chịu nhất chính là Viên Hân, nên nhẹ nhàng dụ dỗ. Bàn tay cũng chạm vào các điểm nhạy cảm để cô cảm thấy thoải mái hơn.
Ngay khi lối vào hé mở, Thành Luân nhấp một cú mạnh khiến vật nam tính tiến sâu vào bên trong, chèn ép lên điểm nhỏ nhạy cảm khiến Viên Hân cong người. Do đã có màn dạo đầu từ trước nên việc xâm nhập trở nên dễ dàng hơn. Mật dịch cứ tràn ra theo từng đợt di chuyển.
Nói đúng hơn là cô đang chìm trong khoái lạc lần nữa.
Cứ tưởng sẽ vô cùng khó chịu nhưng nào ngờ Viên Hân cảm giác toàn thân không khác gì đang có luồng điện chạy ngang dọc. Cô phát ra tiếng rêи ɾỉ khiến bản thân càng thêm ngại ngùng, vì thế cắn chặt đôi môi để ngăn chúng lại.
Tuy nhiên Thành Luân không cho phép Viên Hân làm thế. Anh thích nhất là nghe tiếng nỉ non của cô. Vì thế anh đưa tay lên tháo gỡ phong ấn ngay miệng cô.
“Đừng kìm lại. Anh muốn nghe tiếng em.”
Thành Luận vừa nói vừa di chuyển nhanh hơn như muốn hoà quyện làm một cùng với Viên Hân. Lần này dù cô có muốn kìm chế cỡ nào cũng không thể. Những tiếng rêи ɾỉ mê hoặc ngập tràn trong căn phòng.
Ngay khi Viên Hân sắp đạt cao trào lần nữa, bên dưới bắt đầu từng cơn co thắt khiến Thành Luân cũng mất khống chế theo mà đẩy nhanh tiến độ.
“Khoan… á… nhanh… nhanh quá… ư… chồng… chồng ơi… em sắp…”
Viên Hân đột ngột cảm nhận được một dòng chảy ấm nóng phóng thẳng vào bên trong của mình. Hai cặp mắt trừng trừng nhìn nhau với vẻ không thể tin tưởng được.
Cô không tin rằng anh sẽ không báo trước mà lấp đầy cô như những lần trước.
Còn anh không tin rằng mình lại ra sớm như thế. Lí do là gì? Chỉ vì tiếng kêu ‘chồng ơi’ nỉ non của cô khiến anh không thể kiềm chế được.
Nhưng anh không hề biết rằng hai tiếng đối với anh là thân thương này lại chính là thứ mà cô luôn dùng để níu kéo anh ở kiếp trước. Khi ấy, cô mặt dày năn nỉ anh yêu thương mình, bất chấp tôn nghiêm của một người phụ nữ mà đập phá tất cả rào cản. Chỉ cần thấy anh thì cô ắt hẳn sẽ tự hào kêu lên hai từ ‘chồng ơi’ để mọi người biết rằng anh thuộc về cô. Và đó cũng là cách cô giấu giếm việc anh không hề yêu cô. Tất cả thành ra một lớp mặt nạ hoàn hảo cho mái ấm gia đình người người ngưỡng mộ.
Mà hiện tại Viên Hân lại theo thói quen của kiếp trước để nỉ non một cách mất kiểm soát khi cả hai đang ân ái. Cô cũng không nhớ tới mình vừa nói điều gì, chỉ đưa tay xuống bụng dưới mà cảm nhận.
“Nóng quá!”
Cô thì thầm, khuôn miệng chúm chím cứ đóng vào mở ra để hớp lấy không khí. Vào mắt Thành Luân bỗng có sức quyến rũ kỳ lạ. Anh đặt tay mình lên môi cô, khẽ quẹt nhẹ với ánh mắt nhiễm màu ái tình.
“Gọi lại lần nữa.”
“Gọi gì ạ?”
Viên Hân ngơ ngác, không hiểu Thành Luân đang nói điều gì. Hiện tại, cô chỉ muốn đi vào nhà tắm và lấy thứ trắng đυ.c bên trong ra.
“Kêu chồng.”
Viên Hân mím môi, biểu hiện chẳng muốn nói ra. Cô không muốn bản thân lần nữa suy tâm vọng tưởng chỉ bởi một chữ ấy. Tuy nhiên trong mắt Thành Luân thì cô chỉ đang ngại ngùng mà thôi. Anh nhíu mày, đang trong tình thế như này thì anh càng kiên quyết phải đạt được thứ mình muốn.
Viên Hân cứ tưởng Thành Luân sẽ bỏ qua cho cô. Nào ngờ tới vật nam tính vẫn còn đang ở bên trong người đột ngột phình to lên, chèn ép những búp thịt nhỏ.
“Anh… Anh…”
Cô lắp bắp không nói nên lời, bên dưới lần nữa trải nghiệm cảm giác bị dày xéo. Anh nâng mông cô lên, khiến vật nam tính càng lún sâu vào thêm.
“Kêu anh nghe nào, nếu không anh sẽ làm em cả đêm đấy.”
Viên Hân không thể làm gì khác ngoài phục tùng mọi lời mà Thành Luân yêu cầu. Cô cào cấu lên lưng anh, cố để tâm trí tỉnh táo để không bị trầm luân nhưng cơ thể lại bị đưa lên cao trào này đến cao trào khác. Cho tới khi cô ngất lịm đi thì anh mới buông tha. Bao nhiêu lần kêu ‘chồng’ trong đêm này dường như đã bằng số lần cô thủ thỉ với anh ở kiếp trước.