Tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.
-Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Ngọc Mai! Xin lỗi vì đã gây ra cho em quá nhiều sự tổn thương. Anh thật sự sai rồi…
Tôi đờ người. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nhận sai, khóe môi càng chua xót.
-Sai ở chỗ nào hả anh?
Trần Minh cổ họng khô khốc. Ánh mắt cũng đỏ rực nhìn tôi.
-Hôm đó em nói anh chưa từng nóng lòng vì chuyện sinh con, nhưng anh không phải là không cố gắng. Mà là anh không thể!!!
Tôi trợn to mắt nhìn anh.
Trần Minh nghẹn giọng.
-Ngọc Mai… Anh là thằng vô sinh. Cho dù anh có cố gắng cách mấy thì cũng không thể có con được, cho nên anh đã giả vờ như bản thân không quan tâm, nhưng sự thật chỉ là muốn trốn tránh!!
Tôi cười đến thẫn thờ. Anh che giấu đến tận hôm nay mới dám thừa nhận.
-Em sớm đã biết chuyện này rồi…
Anh giật mình.
-Vậy tại sao em không vạch trần anh?
Tôi cười nhạt.
-Em muốn nhìn xem, anh vì sỉ diện bản diễn đến khi nào. Trần Minh! Anh ích kỷ lắm, anh thà rằng để em chịu hàm quan mang tiếng không biết đẻ, cũng nhất quyết giữ lấy sỉ diện cho chính mình!!
Giờ phút này đối diện với anh tôi thật sự rất bình tĩnh, vì tim sớm đã tan nát đến chẳng còn biết đau.
Trần Minh đặt tay lên trán của chính mình, anh mệt mỏi.
-Anh có thể không giữ sỉ diện sao? Anh là con trai một của gia đình, mẹ xem anh là niềm kiêu hãnh nhất. Nếu mẹ biết được đứa con trai duy nhất của bà bị vô sinh, đời sau không ai nối nghiệp gia đình thì bà phải sống như thế nào đây? Nhà anh xưa nay xem trọng danh tiếng hơn tiền tài, nếu để người ta biết được nhà anh có đứa có trai độc nhất cũng không thể đẻ thì mẹ anh nhất định sẽ vì mất sỉ diện mà tức chết…
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Tôi cười nhạt.
-Cho nên anh mới hết thảy mọi chuyện đỗ hết lên đầu em sao? Anh có cảm thấy là quá bất công cho em không hả?
Anh ngập ngừng.
-Ngọc Mai! Anh xin lỗi…
Môi tôi khẽ cong, tự giễu. Cho dù anh có vạn lần xin lỗi cũng chẳng thể đổi lấy sự tổn thương của tôi.
-Một câu xin lỗi của anh cũng không thể khiến em hết đau lòng. Vì lỗi lầm của anh không không phải dừng ở một chuyện này, chuyện anh nɠɵạı ŧìиɧ vẫn in sâu trong lòng em…
Anh cúi mặt trầm tư.
-Anh biết anh rất khốn nạn! Anh cũng chẳng dám xin em tha thứ nữa…
-Chuyện Minh Thùy mang thai con của anh, dĩ nhiên là không thể nào. Chẳng lẽ anh vẫn sẽ vì sỉ diện mà chịu trách nhiệm với cô ta luôn sao?
Ánh mắt anh ảm đạm, những ngày qua anh luôn là vì chuyện này mà dằn vặt bản thân mình.
-Ừ!
Tôi nhìn anh, khó tin.
-Anh vì muốn giấu chuyện bản thân vô sinh, mà chấp nhận nuôi con của người khác sao?
Anh mím môi.
-Anh không còn cách khác để lựa chọn!!
-Anh điên rồi. Sỉ diện quan trọng với anh đến như vậy sao?
-Em không phải là anh, nên em làm sao hiểu được!!
Tôi thở dài.
-Tùy anh vậy. Những ngày qua xem ra mẹ rất vui vẻ, mẹ mong cháu lắm rồi!!
-Ừ!
Cả hai chúng tôi, đã rất lâu rồi cũng không còn cùng nhau nói chuyện. Giống như ngày hôm nay vậy, bầu không khí cũng không còn căng thẳng như trước, có lẽ cả hai điều thật sự đã nghĩ thông.
-Ngọc Mai! Từ khi nào thì em hết yêu anh vậy?
Tôi nhìn anh, mi mắt cũng rũ xuống.
-Nói thật lòng nhé.
Anh gật đầu, nhìn tôi chăm chú. Tôi hít sâu một hơi lấy hết can đảm nói hết với anh. Nhưng nếu nói là hoàn toàn hết yêu thì không phải, mà là quá mệt mỏi khi yêu như vậy, con người đều có sự chịu đựng riêng của bản thân, một khi vượt quá giới hạn thì tình yêu cũng chẳng thể duy trì.
-Không biết từ lúc nào, chúng ta đã không còn cùng nhau ăn một bữa cơm nữa rồi. Anh bận ở bên ngoài đi sớm về muộn, nhà lớn trống trải đó em chẳng khác gì một người giúp việc, anh thích thì về không thích lại đi. Chúng ta cũng không có thời gian dành riêng cho nhau nữa, mỗi lần anh về nhà đều cùng em cãi nhau rất lớn tiếng, chúng ta căng thẳng đến mức những lúc không cãi nhau cũng chẳng biết nói gì.
Tôi cười nhạt, tiếp tục nói.
-Anh chứ từng hiểu em. Anh cũng không biết em cần cái gì? Mỗi lần em gọi điện cho anh, anh điều không nghe máy, vì anh cảm thấy không cần thiết. Lúc em tổn thương nhất, cần một điểm tựa nhất anh cũng không ở cạnh em. Mẹ anh coi em như một người ở trong nhà, nhiều hơn một chút thì chính là cái máy đẻ. Mẹ không chán ghét em, vì mẹ luôn cho rằng em mới là người không thể sinh con, lúc cha em mất em tuyệt vọng gọi cho anh, anh cũng bỏ nhỡ cuộc gọi đó. Từ lúc đó em đã biết tình yêu của anh dù thật lòng hay giả dối, thì đối với em nó vẫn rất mệt mỏi…
Nói đến đây, tôi nhìn thấy môi anh mím chặt.
-Anh thử hỏi lại lương tâm của chính mình xem. Năm năm qua anh đã làm được những gì cho em rồi? Em nhẫn nhịn vun đắp cho gia đình, chỉ hi vọng có thể níu kéo được anh, nhưng đều là vô vọng.
Môi anh khẽ run.
-Anh xin… Lỗi…
Tôi cười.
-Chúng ta li hôn nhé!
Anh im lặng, không trả lời. Nhưng tôi đã nhìn ra được, anh cũng đã ngầm chấp nhận, vì anh không thể làm trái mẹ anh. Mẹ anh đã hối thúc rồi, mẹ sợ cháu của mẹ sẽ không có danh phận…
Nếu một ngày mẹ chồng tôi biết được, bà ấy đang nuôi con của người khác bà sẽ có phản ứng như thế nào đây. Tôi thật sự không dám tưởng tượng.