Chương 5: Kiểm tra

Khương Thanh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy hai từ này từ chính miệng của Lệ Tiêu Hàn nói ra.

Rõ ràng là năm năm trước hắn đã từng yêu cô rất nhiều. Khi hắn cầu hôn cô, nói rằng bọn họ sẽ có một đứa con, sẽ đặt tên cho nó là Tinh Tinh, có nguyệt có tinh, hai người sẽ là bầu trời đêm của hắn trong tương lai.

Cô vẫn luôn nhớ lời hứa hẹn ban đầu không thể nào quên, nhưng bây giờ có sao và ánh trăng vẫn còn ở đó nhưng Lệ Tiêu Hàn lại từ chối nhận lấy.

Trong phòng rõ ràng đã bật máy sưởi, nhưng Khương Thanh Nguyệt vẫn cảm thấy cái lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt vào từng kẽ hở trong xương cốt, dạ dày đột nhiên quặn thắt, cơn đau ập đến trong tích tắc, phía sau lưng thoáng chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Lệ Tiêu Hàn cúi đầu nhẹ giọng an ủi An Hân Nhiên, hơi lạnh trên người hắn lúc này mới nhạt đi, ánh mắt ôn nhu chuyên chú, như thể nữ nhân trước mặt mới là duy nhất của hắn.

Khương Thanh Nguyệt đều đã quá quen thuộc với biểu tình này của hắn, nhưng nguyên nhân chính là vì quá quen thuộc nên cô càng cảm thấy đau lòng hơn.

Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, cố nén đau đớn đứng dậy, thất tha thất thểu bước ra khỏi phòng ngủ.

"Mẹ……"

Tiếng trẻ con gọi ầm ĩ từ trong phòng Tinh Tinh vang lên, Khương Thanh Nguyệt lau đi nước mắt trên khóe mi, mở cửa ra và nở một nụ cười dịu dàng: "Mẹ đến rồi, Tinh Tinh đừng sợ."

Ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của con gái, trong lòng Khương Thanh Nguyệt rốt cuộc bình tĩnh lại.

Cô không thể để Tinh Tinh lưu lại bên một người phụ nữ như An Hân Nhiên. Cho dù có chết,cô cũng phải tìm ra chân tướng và dẹp bỏ mọi nguy hiểm cho Tinh Tinh.

Ngày hôm sau, Khương Thanh Nguyệt đến bệnh viện một mình. Sau khi trải qua một loạt các cuộc kiểm tra, ước định sẽ thực hiện đợt hóa trị đầu tiên vào hai ngày sau đó.

"Khương Thanh Nguyệt?"

Khương Thanh Nguyệt vừa lấy thuốc thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

Cô quay đầu lại, một người đàn ông cao ráo, đẹp trai mặc áo blouse trắng đi về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười ngạc nhiên: "Thanh Nguyệt, thật sự là chị!"

Khương Thanh Nguyệt nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, cô sững sờ hai giây rồi mới nhớ ra anh ta là ai: “Quý Cảnh Minh?"



“Đúng vậy, là tôi!” Quý Cảnh Minh mặt mày thanh tú, thân hình cao gầy, có chút giống với tiểu thịt tươi, khi cười rộ lên lộ ra hàm răng đều tăm tắp khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Khương Thanh Nguyệt không khỏi nở nụ cười: "Đã lâu không gặp."

Cô không ngờ rằng cậu thiếu niên lúc trước thành tích không ra đâu vào đâu, hỏi gì cũng không biết giờ đã trưởng thành làm bác sĩ ở bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh.

"Chị chờ tôi xuống, tôi chuẩn bị tan làm, mời chị ăn cơm trưa!"

"Không cần…"

Khương Thanh Nguyệt từ chối, nhưng Quý Cảnh Minh đã chạy đi, vì vậy cô chỉ đành phải đứng trong sảnh chờ đợi.

"Tiêu Hàn, em thực sự có thai sao? Chúng ta sắp có bảo bảo rồi ư?"

Trong đại sảnh bệnh viện ồn ào, một giọng nói quen thuộc chính xác không chút nhầm lẫn lọt qua đám đông và rơi vào tai Khương Thanh Nguyệt.

Cô kinh ngạc quay lại, quả nhiên Lệ Tiêu Hàn đang đứng cách đó không xa che chở cho An Hân Nhiên, hắn cúi đầu xuống, tỏ vẻ cực kỳ dịu dàng: "Đúng vậy, chúng ta sắp có con rồi."

An Hân Nhiên tựa đầu vào ngực hắn, nói với giọng vui vẻ, "Quá tốt rồi!"

Khoảnh khắc tiếp theo, giọng điệu của cô ta đột nhiên trở nên trầm xuống: "Nhưng chị Thanh Nguyệt thì phải làm sao? Tiêu Hàn, em không muốn làm tổn thương chị Thanh Nguyệt, nhưng em cũng không muốn đứa con của chúng ta bị coi là con riêng."

"Đừng lo lắng, cuộc hôn nhân này cô ta không ly cũng phải ly. Cô ta căn bản không xứng làm bà Lệ dù chỉ là một chút. Người duy nhất anh muốn kết hôn là em."

Khương Thanh Nguyệt mặt không thay đổi nhìn hai người cách đó không xa, sắc mặt từng chút từng chút trắng bệch ra.

Lệ Tiêu Hàn và An Hân Nhiên đã có con riêng, anh ta vội vàng muốn ly hôn với cô. Vậy còn Tinh Tinh của cô thì thế nào? Cứ thế đáng đời bị người ta vứt bỏ ư?

Khương Thanh Nguyệt nhìn Lệ Tiêu Hàn, chưa bao giờ có thời điểm cô ghét bỏ hắn như vậy lạnh lùng tàn nhẫn, hận hắn đúng sai cũng không rõ ràng.

“Thanh Nguyệt!"

Quý Cảnh Minh thay trở lại quần áo bình thường, tươi cười chạy về phía cô.



Tiếng kêu này làm cho hai người đang ôm nhau phía trước giật mình. Lệ Tiêu Hàn theo bản năng nhìn về phía tiếng động phát ra, vừa vặn bắt gặp ánh mắt có chút lạnh tanh và tuyệt vọng của Khương Thanh Nguyệt, trái tim Lệ Tiêu Hàn đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào.

Hắn ta không khỏi căng thẳng khóe môi, nhìn Quý Cảnh Minh đến gần Khương Thanh Nguyệt, rồi tự nhiên mà quấn chiếc khăn quàng cổ trong tay quanh cổ cô.

Loại quan tâm tự nhiên này rơi vào trong mắt Lệ Tiêu Hàn, hắn chỉ thấy vô cùng chói mắt.

"Tiêu Hàn?"

An Hân Nhiên trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, cô ta kéo Lệ Tiêu Hàn, nhẹ giọng nói: "Em có hơi mệt chút, chúng ta trở về đi?"

Nhưng Lệ Tiêu Hàn dường như không nghe thấy lời cô ta, vì vậy hắn bước tới, dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đằng trước: "Khương Thanh Nguyệt, cô làm gì ở đây?"

Khương Thanh Nguyệt siết chặt túi đựng thuốc trong tay, khóe môi nhếch lên một vòng cung châm chọc: "Đến bệnh viện còn có thể làm gì được nữa, đến khám bệnh.”

Lệ Tiêu Hàn cau mày: "Cô bị bệnh? Bệnh gì?"

Khương Thanh Nguyệt hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, cười như không cười nói: "Ung thư dạ dày. Lệ Tiêu Hàn, tôi sắp chết rồi."

“Khương Thanh Nguyệt! Cô đúng là chết cũng không biết hối cải!" Sắc mặt Lệ Tiêu Hàn lạnh đi, trong mắt hiện lên một tầng lửa giận mỏng manh: "Cô cho rằng lời nói dối như vậy có thể khiến tôi mềm lòng sao?"

An Hân Nhiên đứng ở một bên, ánh mắt như dao đâm vào Khương Thanh Nguyệt, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng và ngọt ngào như cũ: "Đúng vậy, chị Thanh Nguyệt, sao chị có thể nói dối như vậy!"

Khương Thanh Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta.

Có phải là nói dối hay không, An Hân Nhiên không phải là người rõ ràng nhất sao?

Khương Thanh Nguyệt cong cong môi dường như châm chọc: "Tôi còn chưa chúc mừng các người nữa, chúc mừng có được quý tử nhé."

Nhìn thấy thần sắc cô bình tĩnh chúc mừng, trong lòng Lệ Tiêu Hàn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hắn nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Khương Thanh Nguyệt, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Quý Cảnh Minh đang đứng bên cạnh cắt ngang: “Chờ chút đã, tôi có hiểu sai cái gì không vậy? Thanh Nguyệt, chị đang chúc mừng cho tên tra nam này và tiểu tam có được quý tử hay sao? "