Editor: Cheese Chanh Dây
Chương 1. Kiểm nghiệm đơn
"Khương tiểu thư, tình huống đau dạ dày này của cô hẳn là kéo dài khá lâu rồi đúng chứ? Tại sao lại không tới bệnh viện sớm một chút?" Bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng nhìn giấy xét nghiệm thở dài đầy tiếc nuối.
Khương Thanh Nguyệt ngẩn người một lát, sau đó vô thức nói: "Đau dạ dày là bệnh cũ, tôi cứ cho là..."
Cô vẫn luôn mang trong mình bệnh đau dạ dày, nửa năm gần đây cơn đau càng trở nên nghiêm trọng hơn nhưng cô bận chuyện công ty và gia đình nên căn bản không có thời gian rảnh để bận tâm. Đau thì uống thuốc hoặc là chịu đựng cho qua đi.
Gầy đây những thứ thuốc kia cũng không còn tác dụng gì. Cô quả thực không chịu nổi nữa mới phải tới bệnh viện kiểm tra.
Trong lòng Khương Thanh Nguyệt bỗng dấy lên dự cảm xấu, cô mím môi: "Bác sĩ, tôi bị làm sao vậy?"
Bác sĩ nhíu chặt mày, nhìn về cô với ánh mắt tràn ngập thương cảm: "Từ báo cáo cho thấy, cô là bị ung thư dạ dày rồi."
Đầu Khương Thanh Nguyệt kêu "ong" một cái, cô ngây người nhìn môi bác sĩ đóng đóng mở mở của bác sĩ nhưng cái gì cô cũng không nghe được.
"Khương tiểu thư, cô có đang nghe không?"
Khương Thanh Nguyệt hoàn hồn, mới chạm rãi gật đầu: "Phiền bác sĩ kê giúp tôi ít thuốc. Thuốc dạ dày bình thường dường như vô dụng với tôi."
Bác sĩ nặng nề thở dài, lắc đầu nói: "Khương tiểu thư, bệnh tình của cô rất nghiêm trọng. Đến hiện tại thuốc đã không còn nhiều tác dụng nữa. Hy vọng cô sớm nhập viện làm trị liệu bằng hoá chất."
Nhập viện làm hoá trị ư?
Môi Khương Thanh Nguyệt tái nhợt đi, cả người lạnh như băng.
Vì để chăm nom Tiểu Tinh cùng với công ty mà cô đã phải phân chia thời gian hết mức, nào có cái gì mà thời gian để nằm viện chữa trị?
Cô yên lặng chốc lát rồi mới hết sức khắc chế sự run rẩy trong giọng nói: "Tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ đưa thuốc cho tôi trước đi."
...
Khương Thanh Nguyệt vừa mới cầm thuốc đi ra khỏi bệnh viện thì chuông điện thoại vang lên dồn dập như đòi mạng. Cô nhìn tên hiển thị trên điện thoại, mũi bỗng nhiên cay cay, thiếu chút nữa rơi lệ.
Nếu như cô nói chuyện mình bị ung thư với Lệ Tiêu Hàn, hắn sẽ để ý sao?
Sự mềm yếu trong nháy mắt kéo đến làm trong lòng Khương Thanh Nguyệt dâng lên chút hy vọng nhỏ nhoi, cô nhận điện thoại, "Tiêu Hàn, em..."
"Khương Thanh Nguyệt, ai cho cô lá gan để cho cô không đến quỳ trước mộ cha mẹ?"
Lời nói lạnh như băng, đầy chán ghét và vứt bỏ khiến cho hô hấp của Khương Thanh Nguyệt chậm lại, dạ dày lại có cơn đau như kim châm kéo tới, đến tim cũng mơ hồ nhói đau.
Khương Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, nuốt xuống cảm giác chua xót trong lòng, nhỏ giọng thỉnh cầu: "Hôm nay Tiểu Tinh về nhà, em có thể nghỉ ngơi một ngày không? Hơn nữa, em ở bệnh viện..."
Từ đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhạt khinh bỉ: "Nghỉ ngơi? Khương Thanh Nguyệt cô có tư cách gì nói hai chữ này? Hôm nay trừ phi cô chết, nếu không thì ngay lập tức lăn về đây cho tôi!"
Điện thoại bị cắt đứt một cách vô tình, Khương Thanh Nguyệt chết lặng cất điện thoại vào trong túi xách. Cô cảm giác như thể cái lạnh vô tận len lỏi vào từng kẽ hở trong xương cốt cô, đến cả tim cũng bị làm lạnh lẽo.
Trời chẳng biết lúc nào đã đổ một trận mưa nhỏ, cả người Khương Thanh Nguyệt ướt nhẹp chạy về đến nhà. Vừa mới vào cửa, một cái ly bay qua trán cô, hung hăng đập vào cánh cửa phía sau rồi vỡ tan tành.
Trán Khương Thanh Nguyệt một trận đau nhói, tiếp theo có dòng chất lỏng màu đỏ rơi trước tầm mắt cô.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, một lực rất lớn đột ngột lôi cô ra khỏi cửa, đẩy cô xuống dưới đất.
Dường như Lệ Tiêu Hàn không có bất cứ thương tiếc gì, từ trên cao nhìn xuống cô: "Quỳ xuống!"
Trong sân nhà, Khương Thanh Nguyệt đang chật vật mà bò trên mặt đất, cô nhịn đau chống đỡ cơ thể, khẩn cầu nói: "Lệ Tiêu Hàn, Tiểu Tinh sắp trở về, em không muốn để con bé thấy cảnh này, em..."
"Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước..." Lệ Tiêu Hàn nheo đôi mắt lại, ánh mắt sắc bén như đao kiếm đâm về phía Khương Thanh Nguyệt: "Ban đầu lúc cô hại chết cha mẹ tôi, giờ cô cũng nên chuẩn bị sống không bằng chết."
"Em không có!" Khương Thanh Nguyệt cố chấp ngẩng đầu nhìn hắn, câu nói này trong 5 năm cô đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa một lần hắn ta tin.
Quả nhiên, Lệ Tiêu Hàn như bị lời phủ nhận này chọc giận, hắn ngồi xổm xuống, thô lỗ bóp cằm Khương Thanh Nguyệt xoay người cô về hướng bia mộ ở phía sau. Ánh mắt của hắn hung ác như hận không thể băm vằm cô thành ngàn mảnh: "Khương Thanh Nguyệt, ngay trước mặt cha mẹ tôi mà cô còn có thể nói không có. Cô quả nhiên không có chút lòng hối cải nào!"
Khương Thanh Nguyệt nhìn hai cái tên quen thuộc trước mặt, hai mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống như mưa, cô tuyệt vọng lắc đầu: "Lệ Tiêu Hàn, anh muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng em, nếu như em chết..."
"Vậy có lẽ đây là chuyện tốt duy nhất mà cô có thể làm rồi. Dù sao cũng không còn người chiếm lấy vị trí Lệ phu nhân nữa, làm trở ngại tôi và Hân Nhiên kết hôn."
Chuyện tốt?
Hoá ra cô sắp chết lại là một chuyện tốt?
Từng chữ từng chữ tàn nhẫn rơi xuống, trái tim Khương Thanh Nguyệt đau nhức một trận, cổ họng cô bỗng dâng lên một mùi tanh ngọt làm cô không khắc chế được mà kịch liệt ho khan, máu tươi theo khoé môi chảy xuống, lại rất nhanh bị nước mưa rửa sạch đến không còn.
Lê Tiêu Hàn cũng không phát hiện, hắn đứng lên, trong mắt không lộ ra một chút xúc động nào, chỉ còn lại chán ghét: "Khương Thanh Nguyệt, cô không thừa nhận cũng vô ích, thành thật quỳ ở chỗ này chuộc tội cho tôi, nếu không thì tự mình cút ra khỏi Lệ gia."
Nếu cô bị đuổi đi, vậy Tiểu Tinh phải làm thế nào bây giờ?
Khương Thanh Nguyệt nhìn bóng dáng rời đi không chút lưu tình của người kia, toàn thân dường như ngay trong nháy mắt biến mất không còn chút sức lực nào.
Mưa to giống như đá đập xuống vậy, Khương Thanh Nguyệt quỳ trong mưa, nước mưa lạnh lẽo thấu xương chạy dọc theo đầu gối chui vào cơ thể, dạ dày lại đau rát. Cô gắt gao cắn chặt môi, dùng hết sức ấn vào bụng mình mới có thể nhịn xuống ham muốn nôn khan.
"Mau mau mau, Hân Nhiên tiểu thư đến!"
Người giúp việc trong nhà tựa hồ đối với việc này đã thấy quá thường xuyên. Bung dù bước chân vội vã chạy qua trước mặt cô, trong tay cầm các loại hoa, nến cùng với hộp quà.
Khương Thanh Nguyệt tốn sức ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được một chiếc xe đang lái tới cửa. Gần lúc xe tới, Lệ Tiêu Hàn ngay lập tức từ trong phòng đi ra, cầm ô bước đến trước xe.
Trên mặt hắn mang theo ý cười mở cửa xe, vươn tay nghênh đón người phụ nữ hiện giờ hắn yêu nhất.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, khí chất ôn nhu nắm bàn tay của hắn bước tới. Lệ Tiêu Hàn lập tức ôm cô ta vào trong ngực, thương tiếc hỏi: "Có lạnh hay không?"
Cô ta vui vẻ lắc đầu, cười tươi như hoa nhìn về phía hắn nũng nịu: "Có một chút."
Lệ Tiêu Hàn nắm tay cô ta rồi đặt lên đó một nụ hôn với ánh mắt dịu dàng: "Vậy chúng ta mau vào thôi."
Hai người dựa sát vào nhau đi vào trong phòng, trong mắt hai người họ chỉ có đối phương, đến nửa giây cũng không muốn chia cho Khương Thanh Nguyệt đang quỳ trong mưa.
Mưa lớn như vậy, Lệ Tiêu Hàn che dù bao bọc An Hân Nhiên vững vàng ở trong ngực, âu phục của mình bị ướt hơn nửa bên cũng không để An Hân Nhiên bị dính chút nước mưa nào.
Trước đây Khương Thanh Nguyệt đã từng nhận được loại ôn nhu và thâm tình này, chỉ là đến hiện tại nó lại thuộc về một người phụ nữ khác.
Khương Thanh Nguyệt lạnh đến mức cơ thể phát run. Dạ dày của cô giống như là bị ngàn vạn cây đinh sắt đâm vào vậy, đau như sóng cuộn biển gầm. Cô che môi nôn khan vài tiếng, cuối cùng cũng không chịu được mà ngã vào trong mưa.
Từng giọt từng giọt mưa lớn đập vào người Khương Thanh Nguyệt, cô cắn răng cuộn tròn cơ thể, nỗ lực chống lại cơn đau nhưng hiệu quả lại vô cùng nhỏ.
Trong một giây thống khổ trước khi mất đi ý thức, Khương Thanh Nguyệt đã có suy nghĩ, nếu như cô chết đi như vậy, liệu có tính là một loại giải thoát?