Không thể phủ nhận, những gì Tề Duật Lễ nói đều là sự thật.
Từ nhỏ Nam Yên đã sống trong nhà họ Tề, ông cụ Tề đúng thật là rất yêu thương cô, như là gia đình vậy, nhưng vì công việc rất bận rộn, nhà lại đông con cháu, nên không thể tránh khỏi việc xao nhãng. Mà người luôn chu đáo chăm sóc mọi mặt cho cô, chính là Tề Duật Lễ - người luôn khiến đám con cháu trong nhà rất sợ hãi.
Gia sư của Nam Yên, là do Tề Duật Lễ chọn lựa từng người một.
Tất cả chi phí ăn mặc Nam Yên, đều được thanh toán bằng thẻ của Tề Duật Lễ.
Nam Yên muốn ra nước ngoài đi du học, cũng là Tề Duật Lễ một tay lo liệu tất cả, lựa chọn trường du học, chuẩn bị hồ sơ trong nước, mua bất động sản ở nước ngoài...
Học thức và tài năng của cô, đều do Tề Duật Lễ trau dồi.
Mà thân thể, lại càng như thế.
Giống như một phản ứng bản năng, một khi anh xuất hiện, cô không thể di chuyển được, tầm mắt cô dán chặt vào anh. Khi trằn trọc cả đêm không ngủ được, không cần nói chuyện với nhau, giống như có thần giao cách cảm, anh sẽ vươn tay ôm cô vào lòng, trái tim hỗn loạn của cô lập tức bình tĩnh lại. Phản ứng cơ thể không thể đánh lừa được người khác, làn da trắng như tuyết của cô, cũng chỉ vì anh mà nóng rực như lửa.
Rất khó để nói lý, huống chi là Nam Yên vốn không hề có lý.
Nhìn nhau mấy giây, cuối cùng, cô không nói một lời mà cúi người ngồi vào xe anh.
Chiếc xe chạy khỏi Nhà hát lớn thành phố Nam, chỉ để lại khói xe.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, vừa hay Tề Nguyệt và Hứa Lưu Sương mua vé có vị trí ngồi cạnh nhau, sau khi hai người ngồi xuống, Tề Nguyệt lập tức nghịch điện thoại di động, Hứa Lưu Sương vô cùng hứng thú hỏi cô ấy: "Người tên Nam Yên vừa rồi có phải là bạn gái của cậu ba Tề không?"
Đổi lấy ánh mắt khó có thể tin nổi của Tề Nguyệt: "Cô đang nói cái gì thế?"
"Không phải sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi."
"Vậy quan hệ giữa họ là gì thế?"
"Ngay cả cái này mà cô cũng không nhìn ra sao? Là anh em đó ——" Giọng nói đột ngột dừng lại, Tề Nguyệt cất điện thoại đi, dò xét nhìn Hứa Lưu Sương: "Cô và anh ba tôi có quan hệ gì? Tại sao cô lại đi xuống từ xe anh ấy?"
Hứa Lưu Sương cố ý nói mập mờ: "Cô cảm thấy tôi và anh ấy có quan hệ như thế nào?"
Giọng điệu Tề Nguyệt bình tĩnh: "Dù sao cũng không phải quan hệ người yêu."
Hứa Lưu Sương: "Chắc chắn như vậy sao?"
Tề Nguyệt: "Nếu cô là bạn gái của anh ba thì hiện tại, người ngồi xem buổi biểu diễn với cô không phải là tôi, mà phải là anh ba. Hơn nữa, anh ba tôi ghét nhất là mấy loại biểu diễn nhàm chán này, thậm chí là chỉ bước vào nhà hát thôi đã thấy phiền rồi."
Hứa Lưu Sương cong môi cười khẽ: "Lời cô nói không phải đã chứng minh là người phụ nữ vừa rồi chính là bạn gái của anh cô sao? Cậu ba Tề không xem biểu diễn với tôi, cũng không xem biểu diễn với em gái mình, mà lại rời đi cùng một cô em gái không hề có quan hệ huyết thống."
Cái tên Nam Yên này, Hứa Lưu Sương đã nghe qua một tiếng trước.
Trong câu lạc bộ cao cấp "Phù Quang" ở thành phố Nam, trong bữa tiệc hợp tác giữa hai công ty, ly rượu cụng nhau, khi Hứa Lưu Sương đi WC, đi qua cửa cầu thang thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của người bên trong.
"Tại sao lại một mình đến đây? Không phải Nam Yên đã trở về Trung Quốc rồi sao? Anh cứ tưởng là tối nay sẽ gặp được em ấy cơ. Thành thật mà nói, đã lâu rồi không gặp em gái Yên, anh nhớ lắm ấy." Giọng nói cà lơ phất phơ, lại còn thêm giọng điệu châm chọc cười cợt.
Sau đó, giọng nói lạnh như băng của Tề Duật Lễ vang lên: "Yên... cái gì?"
"... Không phải chứ, anh chỉ tùy tiện kêu như vậy thôi mà, cậu ba, em đừng cười với anh như thế chứ? Em cười như vậy làm anh sợ phát hoảng luôn đây này." Người kia xin tha. “Được rồi được rồi, Nam Yên, Nam Yên là được rồi chứ? Em nói em đi, đã nuôi con chim hoàng yến quý giá này nhiều năm như vậy rồi, anh chỉ sợ em nuôi dưỡng chăm chút, cuối cùng lại thành chuẩn bị áo cưới cho người khác.”
Sau vài giây im lặng, Tề Duật Lễ hỏi: "Đã nghe nói cái gì?"
"Không nghe được tin tức gì lớn, nhưng có một số chuyện cũ —— hôn ước giữa nhà họ Tề và nhà họ Nam lại được lật lại. Trùng hợp là hôm qua anh ăn bữa cơm tối với ông cụ nhà em. Ông ấy có ý định cho cậu năm nhà em đính hôn với Nam Yên."
"Thật không?"
"Không phải chứ, em chỉ phản ứng như thế thôi à?"
"Nếu không thì sao chứ? Trước nay em tuyệt đối không can thiệp vào quyết định của ông cụ mà."
Đèn trong hành lang không bật, ánh đèn trong hành lang đổ xuống bậc thềm đá cẩm thạch, bóng dáng kẻ nghe trộm rất rõ ràng, Tề Duật Lễ nhẹ nhàng di chuyển, giẫm lên bóng đen, hai ba bước đã đi tới, bắt được Hứa Lưu Sương đang nghe lén.
"Cô Hứa sao lại có sở thích nghe trộm ở góc tường vậy?" Tề Duật Lễ cúi đầu nhìn cô ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng hơi nóng từ bốn phương tám hướng lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
Hứa Lưu Sương gượng cười: "Chỉ là đi ngang qua thôi, vô tình nghe được, anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho bất kì ai đâu."
"Có nói cũng không sao."
Tề Duật Lễ thản nhiên nói câu này rồi đi thẳng qua cô ta.
Từ cuộc trò chuyện giữa hai người trong cầu thang, Hứa Lưu Sương có thể cảm nhận được, Tề Duật Lễ có mối quan hệ mập mờ với người phụ nữ tên Nam Yên đó. Nhưng anh lại thờ ơ khi cô ta nghe được chuyện "riêng tư" này. Điều này làm cô ta không thể hiểu nổi.
Vì thế cô ta đã thử Tề Nguyệt, em gái ruột của Tề Duật Lễ.
Ánh mắt Tề Nguyệt trong veo, không hề sắc sảo mà nhìn Hứa Lưu Sương: "Rất kỳ quái sao? Quan hệ giữa anh ba và Nam Yên luôn như vậy mà, anh ấy bằng lòng chiều chuộng cô em gái không có quan hệ huyết thống này, chiều từ nhỏ đến lớn. Thì làm sao, có ý kiến
gì không, không được à? Nhà họ Tề chúng tôi đều không có ý kiến
gì, hơn nữa thấy vậy còn cảm thấy rất vui vẻ. Có vấn đề gì sao? Hả cô Hứa?"