Thấy nhỏ buồn như thế cậu cũng đau không kém, hơn ai hết cậu có thể hiểu được cảm giác trái tim người mình yêu không thuộc về mình.
Hành động của hai người từ khi bước vào quán đều được thu vào ánh mắt của 1 người, khi nhìn cảnh "tình củm" kia anh ta nắm tay lại thành hình nắm đấm trong vô thức lúc nào không hay, thấy vậy cô gái bên cạnh lên tiếng:
-Anh sao thế?
Không thấy tín hiệu trả lời, cô vẫy tay trước mặt anh và nói với tần số lớn hơn vừa nãy:
-Thanh Lâm, anh làm sao vậy?
Lúc này anh mới trở về thực tại, nói với Kiều Phương:
-Em nói gì?
-Nãy anh nghĩ đi đâu mà em nói anh không nghe vậy?
-Không có gì đâu, anh đang lo về mấy dự án ở công ty thôi. Chẳng hiểu vì sao anh lại nói dối, là nói dối Kiều Phương hay nói dối lòng mình chính anh cũng không biết, chỉ biết rằng nhìn nhỏ đi cùng người đàn ông khác là anh thấy khó chịu và giận nhỏ ghê gớm.
Tối đến, không khí ngột ngạt lại càng trở nên căng thẳng hơn, không biết phải nói làm sao khi tặng món quà, nhỏ cảm thấy hồi hộp quá, nghĩ đến chuyện lúc sáng vẫn còn buồn nên tốt nhất là không tặng trực tiếp, nghĩ vậy nhỏ mang hộp quà lên đặt trên bàn làm việc cho anh.
Thấy hộp quà nhỏ vừa đặt trên bàn làm việc của mình, anh nhếc mép cười khinh bỉ "cô tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ nghĩ tốt về cô sao? Chắc cũng ăn cắp tiền của mình đi mua thôi chứ cô ta làm gì có tiền" anh nghĩ rồi cầm lấy vứt vào tủ mà không cần biết bên trong đựng gì.
Cứ ngỡ rằng anh sẽ mặc chiếc áo hôm qua mình mua tặng mà nhỏ cảm thấy hồi hộp, "không biết anh mặc có vừa không, có đẹp không nữa" những suy nghĩ đó cứ theo nhỏ từ tối qua tới giờ, chợt thấy anh xuống lầu, đi lướt qua như không hề có sự tồn tại của mình sao nhỏ thấy thất vọng quá, lòng nặng trĩu như mang cả đống sắt vậy, sao anh có thể vô tâm với nhỏ như thế chứ? Chán nản, nhỏ cũng bước ra khỏi nhà bắt đầu 1 ngày mới không mấy niềm vui.
Quãng đường tới trường không còn xa lạ gì với nhỏ nữa, hàng cây ven đường cũng quen dần với bóng dáng của 1 cô bé bước đi mang theo những nỗi buồn khó tả. Không gian đang yên tĩng bỗng bị ai đó phá đám bằng tiếng nói lanh lảnh:
-Mày là cái thá gì mà dám làm bẩn giày tao?
-Em xin lỗi, em không cố ý_ tiếng của 1 cậu bé khoảng chừng 10 tuổi đang run rẩy trước thái độ hung dữ của cô gái đứng trước mặt mình.
-Bốp!!! Này thì không cố ý. Cô gái tát cậu bé 1 cái.
Thấy cảnh này nhỏ vội chạy lại kéo cậu bé đứng dậy:
-Em có làm sao không?
-hức...hức, em không sao, cám ơn chị, thằng bé nói mà vẫn còn run rẩy bẩy.
Kiều Phương nhìn 2 người tỏ vẻ kinh bỉ:
-Đúng là hạng nghèo hèn như các người biết yêu thương nhau quá nhỉ?.
Câu nói của Kiều Phương làm nhỏ tức giận thật sự.
-Bốp!!! Chị quá đáng lắm rồi đấy, thằng bé có tội gì mà chị đánh nó. Không thể kiềm chế được hành động của mình nhỏ tát Kiều Phương.
Đang định giơ tay tát lại nhỏ thì cô ta thấy anh tiến lại phía mình, giả vờ ôm mặt tỏ vẻ đau đớn, khóc thút thít nói:
-Anh...anh..hức...hức, cô ta hùa với thằng nhỏ này bắt nạt em...hức...hức. Nói xong cô ta chỉ tay về phía nhỏ và thằng bé.
Nhỏ đứng bất động khi thấy ánh mắt hung dữ của anh nhìn mình.
-Em...em...! Đang định giải thích thì anh nói:
-Thôi, tôi biết hết rồi, cô không cần phải nói gì thêm đâu, đừng để tôi nhìn thấy cảnh này 1 lần nữa, không là...cô biết rồi đó, đυ.ng vào người tôi yêu cô không yên với tôi, cô nên biết thân biết phận của mình thì hơn. Anh nói với nhỏ bằng giọng tức giận, thật ra anh chỉ nhìn thấy từ đoạn nhỏ tát Kiều Phương thôi và vì từ xa nên không biết được nội dung câu chuyện giữa 2 người.
Những câu nói vừa phát ra từ miệng anh như có ai đó dùng dao đâm thẳng vào tim nhỏ vậy,"cô nên biết thân biết phận mình thì hơn" câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu, nhỏ đau, phải nhỏ đau lắm, nước mắt cứ thế rơi, còn nỗi đau nào hơn như vậy nữa, Kiều Phương đứng nhìn nhỏ mà mừng thầm trong lòng, bỗng:
-Bốp!!! 1 cú đấm giáng xuống mặt anh, là Gia Hoàng, cậu đã chứng kiến cảnh này từ đầu, lần này cậu quyết không nhường nhịn nữa, nhìn nhỏ đau khổ như vậy, cậu không chịu nổi:
-Đây chỉ là cảnh cáo thôi, lần sau còn làm tổn thương Tiểu Quân thì đừng trách tôi vô tình, à còn nữa, việc này cứ hỏi cô người yêu bé bỏng của anh đi nhé, xem cô ta đã làm chuyện gì "tốt đẹp"? Nói xong cậu kéo tay nhỏ đi.
Anh bần thần chẳng hiểu nổi chuyện gì đang sảy ra, sự thật mà anh nhìn thấy liệu đằng sau còn có 1 sự thật nữa? quay sang nói với Kiều Phương:
-Cậu ta nói vậy là có ý gì?
-Em..em...không biết_ Kiều Phương lắp bắp trả lời.
Cùng lúc đó.
-Cám ơn cậu, nhỏ lý nhí nói với Gia Hoàng khi đã ngồi trên xe của cậu.
-Không có gì, sao mình nói mãi rồi mà cậu không chịu hiểu vậy, anh ta chẳng có gì tốt đẹp đâu?
-Mình...xin...lỗi!
-Không phải xin lỗi mình, muốn thì xin lỗi cậu đi kìa.
Vẫn luôn là vậy, nhỏ vẫn luôn âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình, tuy anh luôn đối sử phải nói là "quá đáng" với nhỏ nhưng không hiểu sao nhỏ lại có thể yêu anh nhiều đến thế, lần đầu biết yêu mà lại trao trái tim nhầm người, liệu nhỏ có nên tiếp tục? Nhỏ không thể điều khiển được tình cảm của mình nữa.
----------
"Tình yêu em trao anh sao cứ lặng thầm, Vì tình yêu trong em cứ mãi im lặng. Nhìn anh vui, tim em càng yêu anh hơn. Anh biết không tình yêu anh trao em sao nỡ lạnh lùng. Tình đơn phương em mang sao mãi nghẹn ngào, Giọt nước mắt rơi trong dêm khuya lạnh vì yêu anh , anh hiểu thấu!
Yêu đơn phương
không nói thành lời tim em thương nhớ anh từng đêm. Em luôn mong anh hãy nghĩ đến em chỉ
một lần. Để em không cô đơn mỗi khi đêm về. Sao tim anh cứ mãi hững hờ, Cho con tim của em càng quặn đau. Nếu có ước muốn trong cuộc đời, Để tình yêu của em mãi trao người thôi…!!! "
Đúng vậy, lời bài hát như nỗi lòng của nhỏ bây giờ, cay đắng, xót xa cho mối tình yêu đơn phương nhưng lại không thể làm gì hơn.
---*--*--*---
"Lại một ngày, một ngày nữa đã qua,..." Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi hơn thường ngày, chả là hôm nay cô bạn cùng làm xin nghỉ mà bộ phận phục vụ phòng lại thiếu người nên nhỏ đành phải làm thêm, lấy điện thoại ra xem đã 6:30 pm, nhỏ hớt hải chạy khỏi khách sạn, không biết giờ này anh đã về nhà chưa nữa, mải suy nghĩ mà băng qua đường, bỗng:
-Kít!!! chiếc xe thắng phanh lại kịp thời, sợ hãi vẫn chưa rứt, thở hổn hển nhìn người bước xuống xe, một giọng nói trầm ấm vang lên:
-Em làm gì vậy? Không biết là chạy ra đường như thế nguy hiểm lắm sao? Vũ Duy hỏi nhỏ đầy quan tâm và lo lắng.
-Em...em...xin lỗi! Nhỏ nói lắp bắp nhìn Vũ Duy, lâu rồi nhỏ không gặp anh, anh vẫn vậy không có gì thay đổi, vẫn đẹp trai, phong độ như xưa.
-Em không bị làm sao đấy chứ? Còn định đứng đó cho xe đâm à, sang bên kia mình nói chuyện.
-Vâng, em không sao!_tuy phải về nhà gấp nhưng gặp cảnh này nhỏ đành phải ủ rũ theo sau Vũ Duy vào quán cafe phía bên kia đường.
*CAFE SAD
Đúng như cái tên của nó, quán này từ ngoài vào trong đều sơn màu trắng kết hợp với hồng, tinh khiết và lãng mạn nhưng lại phản phất 1 nỗi buồn nào đó mà chỉ những người vào đây mới có thể cảm nhận được ( tác giả chịu vì chưa vào bao giờ. Hehe) dưới tiếng nhạc du dương của bài my memory (piano version - nhạc không lời) đó là bản tình ca hay về 1 chuyện tình cảm động, mọi người như được trút bỏ nỗi buồn trong lòng.
-Thời gian qua anh mất tích đi đâu mà em không thấy vậy? Lần này nhỏ là người lên tiếng trước.
-À, anh có 1 dự án lớn bên Hàn Quốc, vừa mới về được nước ngày hôm kia nè! Chưa kịp đến thăm em và Lâm thì đã gặp em trong cảnh này rồi!_Chợt nghĩ thêm điều gì đó anh hỏi tiếp: