"Nghe tiếng động lạ" mọi người không hẹn mà quay sang nhìn rồi hò reo thích thú:
-Hôn đi... Hôn đi... Hôn đi!
Nhỏ đang ngơ ngác không biết làm sao thì có cái gì ấm ấm khẽ đặt lên môi mình. Trời ơi! Là anh đang hôn nhỏ ư? Nụ hôn đầu đời của nhỏ lại mất dễ dàng vậy sao? Tuy đó chỉ là nụ hôn thoáng qua (môi chạm môi) nhưng sao tim nhỏ đập nhanh quá, có vẻ loạn nhịp rồi." chẳng lẽ lần đầu tiên hôn có cảm giác thế sao?" Nhỏ nghĩ. nhanh chóng kết thúc "nụ hôn ngọt ngào" trong tiếng vỗ tay ầm ĩ của mọi người, anh khẽ kéo nhỏ đứng lên. đặt ngón tay lên đôi môi vẫn còn hơi ấm, 1 lần nữa mặt nhỏ như quả cà chua chín vì ngại ngùng và xấu hồ.
-vợ chồng 2 người tình cảm quá nhỉ? Hức...ức, sức chịu đựng của Kiều Phương đã quá giới hạn khi chứng kiến cảnh này sẵn có men rượu trong người cô lên tiếng.
-Kiều Phương, em say rồi! Sợ có chuyện không hay sảy ra anh bèn nói. Quay sang nói tiếp với Vũ Duy : " mày giúp tao đưa Kiều Phương về nhé! Cô ấy say rồi"
Vũ Duy đành ậm ừ đồng ý nhưng liếc nhìn sang nhỏ với ánh mắt đầy luyến tiếc. Còn nhỏ thì vẫn chẳng biết mô tê gì, Thấy Vũ Duy nhỏ có cảm giác mình đã từng gặp người này ở đâu rồi nhưng tạm thời chưa biết là ai. Chợt nghĩ ra điều gì đó nhỏ la lên:
-Sao anh lại ở đây?
-Ờ thì anh đến dự đám cưới của bạn anh, không được sao? Nói xong rồi chỉ tay sang phía Thanh Lâm, Vũ Duy ngạc nhiên, không ngờ hơn 1 tháng rồi mà con bé vẫn còn nhớ tới mình, điều này làm cho anh chàng cảm thấy rất vui.
- không, Không phải thế, chỉ là tui không ngờ lại gặp anh ở đây thôi. Anh ta ( chỉ tay về phía anh) là bạn anh sao?
-ừ, là bạn thân của anh! Thôi nói chuyện với em sau, giờ anh phải đưa Kiều Phương về đã. Dù rất muốn tiếp tục nói chuyện với nhỏ nhưng anh đành phải rước " cục nợ" này về, lắc đầu chán nản anh bước qua chỗ Kiều Phương : "anh đưa em về, em say lắm rồi"
-Bỏ tôi ra, tôi không say, tôi còn uống được hết chỗ rượu ở đây nữa, các người có quyền gì mà đuổi tôi... Bỏ ra... Tôi bảo anh bỏ ra anh có bỏ không hả?... Kiều Phương lải nhải, dãy dụa khỏi Vũ Duy nhưng vẫn bị anh chàng lôi xềnh xuyệch ra ngoài. Thanh Lâm nhìn người mình yêu như vậy anh cảm thấy đau lòng...! Nhìn sang nhỏ với ánh mắt tò mò anh hỏi:
-Cô quen bạn tôi sao?
-Cũng không hẳn là quen chỉ gọi là biết mặt thôi, tôi với anh ta chỉ gặp nhau đúng 2 lần à! Nói xong nhỏ vội chạy vào WC, mải nói chuyện mà quên mất bộ váy cưới đang dính bẩn.
Cuối cùng buổi lễ kết hôn cũng kết thúc trong êm đẹp. Ngoài trời những hạt mưa phùn mùa hạ đang lất phất chơi đùa cùng cơn gió nhẹ như chúc phúc cho cuộc sống mới của 2 con người hay đó là điềm báo cho cuộc sống sóng gió đang chờ đón 2 người ở phía trước?
Đọc truyện
ngôn tình tại website [ MyTruyen . com ]
Từ lúc rời khỏi nhà hàng trở về. Chẳng ai nói với ai câu nào vì thế không gian trở nên im ắng lạ thường, sau khi "vấn an" mẹ chồng nhỏ cảm thấy nhẹ lòng, tuy không được tiếp xúc nhiều nhưng nhỏ có thể cảm nhận được bà là 1 người hiền từ, một người mẹ mẫu mực, nhỏ rất quý bà, cứ như thể là mẹ ruột của mình vậy.
Bước từng bước lên bậc cầu thang theo anh đến "phòng tân hôn" nhỏ cám thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Gì chứ, Nhỏ đã 18 tuổi rồi chứ có phải là ít đâu mà không hiểu nghĩa vụ vợ chồng là gì? vào trong phòng, thấy anh cởϊ áσ...nhỏ run sợ, theo phản xạ dùng 2 tay che, trước ngực, miệng lắp bắp hỏi:
-Anh...anh làm...làm...gì vậy?
-Tắm chứ làm gì nữa, chẳng lẽ cô muốn tôi làm gì à? Bộ dạng của nhỏ làm anh phì cười rồi bước vào phòng tắm.
Thấy anh đùa như vậy Nhỏ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, tự cười về trí tưởng tượng phong phú của mình "anh ta cũng không đến nỗi tệ" nhỏ nghĩ. 10 phút sau, anh bước ra từ phòng tắm.
-Cô vào tắm đi rồi tôi có chuyện muốn nói, yên tâm tôi không có hứng thú với cô đâu. Anh phán 1 câu làm nhỏ thấy xấu hổ, 2 gò má ửng hồng lên rất đáng yêu.
-Vâng. nhỏ lủi thủi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong nhỏ bước lại gần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
-Anh có chuyện gì muốn nói với tui à? Nhỏ hồi hộp không biết anh ta có chuyện gì muốn nói mà trông mặt có vẻ nghiêm túc vậy.
Đặt tờ báo đang đọc sang 1 bên anh khẽ nói:
-Ừ. Cô cũng biết cuộc hôn nhân này là do 2 gia đình sắp đặt, tôi và cô không có gì gọi là tình yêu, chắc cô cũng biết là tôi có người yêu rồi chứ nhỉ? Vì thế tôi mong cô đừng xen vào cuộc sống của tôi và tôi cũng vậy, có thể nói giữa chúng ta có 1 giao ước, khi nào cô gặp được người mình yêu thì chúng ta có thể ly hôn, cô hiểu chứ?
-Vâng! Tôi hiểu. Nghe những lời anh nói nhỏ thấy buồn lắm, nhỏ biết mình chỉ là vợ hờ của anh thôi, nhỏ không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của anh cả.
-À còn chuyện này nữa, tôi không muốn mẹ tôi buồn vì thế trước mặt mẹ, tôi và cô phải tỏ ra hạnh phúc, sau khi ly hôn tôi sẽ cho cô 1 khoản tiền đủ cô sống hết quãng đời còn lại coi như là tiền công tôi trả cô.
- Không, tôi sẽ làm thế nhưng không phải vì tiền, nếu anh muốn, tôi sẽ ra đi lúc nào cũng được, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của anh nữa. Nghe những lời vừa thốt ra từ miệng anh, nhỏ cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, chẳng lẽ anh ta nghĩ mình là loại gái làm tiền? Không chịu được nữa những giọt lệ cứ thế tuôn trào trên khoé mi.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp kia, anh cảm thấy mình có lỗi nhưng lòng tự trọng của 1 người đàn ông không cho phép anh xin lỗi nhỏ.
-Được rồi, tôi có làm gì cô đâu mà cô khóc, từ giờ đừng xưng "tui" với tôi nữa.
-thế phải xưng hô như thế nào?
-Ừ thì dù gì tôi cũng hơn cô 9 tuổi, gọi "anh" xưng "em" là hợp lý hơn, chẳng lẽ phép lịch sự tối thiểu như vậy cô cũng không biết.
-Ừ. Tôi...tôi... Nhỏ ấp úng nói.
-Đấy, lại tôi nữa.
- à, ừ... Tại...tại người ta chưa quen chứ bộ. Nhỏ chu mỏ lên cãi.
-Thôi được, không quen rồi sẽ quen. Khuya rồi đi ngủ thôi, niếu không phiền cô ngủ ở ghế sô pha nhé?
-Anh.. Anh không cho em ngủ trên giường được sao?
-Chẳng lẽ cô muốn ngủ với tôi. Anh phán 1 câu làm nhỏ cứng họng.
-không, không, vậy em sẽ ngủ ở ghế.
Sáng hôm sau nhỏ dậy từ sớm để làm bữa sáng, nhìn anh ngủ ngon lành trên giường nhỏ cũng không nỡ đánh thức anh dậy.
Thấy bà Mai Hàn đi xuống lầu, nhỏ nhanh nhảu chào:
-Sao mẹ dậy sớm thế ạ?
-Sớm gì nữa con, con đang làm gì thế? Bà vui vẻ đáp.
-Dạ! Con đang nấu bữa sáng. Mẹ ngồi đợi con lát nhé! Nói xong nhỏ tung tăng chạy vào bếp. Bà Mai Hàn mỉm cười hạnh phúc, có cô con dâu hiếu thảo, đảm đang như thế thì còn gì bằng.
Làm song bữa sáng định lên phòng gọi đã thấy anh đứng lù lù trước mặt.
-Em nấu bữa sáng xong rồi, anh vào ăn kẻo nguội. Nhỏ tươi cười nói với anh.
-Ừ. Anh lạnh lùng đáp.
bữa sáng kết thúc, 2 người chào tạm biệt bà Mai Hàn để lên đường đi hưởng tuần trăng mật, nhỏ háo hức lắm vì chưa bao giờ được đi du lịch mà. Vui vẻ mở cửa xe phía trên chợt nhỏ khựng lại, ghế đó đã có người ngồi và không ai khác người đó chính là Kiều Phương. Thấy nhỏ trần chừ mãi không chịu bước lên xe, tức giận anh quát:
-Cô có lên không thì bảo?
-À Ừ..! Nhỏ đành lặng lẽ mở cửa sau bước vào trong tâm trạng buồn bã, còn Kiều Phương thì mỉm cười thích thú.
Trên đường đi chỉ có tiếng nói chuyện của anh và Kiều Phương còn nhỏ chả biết nói gì, cũng chả ai quan tâm đến sự hiện diện của nhỏ ở trên xe. Đưa ánh mắt xa xăm nhìn qua cửa xe, nhỏ lại cảm thấy buồn hơn, một nỗi buồn da diết, khó tả, thấy tủi thân khi nghĩ đến mình, nhỏ khẽ thở dài rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.