ROBERT PHẢI giải thích tình huống cho Lucien đến năm lần cậu mới hoàn toàn hiểu được việc bαo ©αo sυ bị rách có nghĩa là gì. Khi Lucien đã hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự cố này, cậu liền trèo xuống giường và rửa sạch bằng vòi xịt kế bên chậu rửa bên cạnh tủ đồ của Heath. Cậu ngoái nhìn Robert và chỉ có thể lắc đầu rồi mặc đồ vào. Đây chính là hậu quả của việc thách thức maldy. Cậu đã ngủ với một người hoàn toàn xa lạ và thậm chí có thể đang mang trong mình đứa con của anh ta, dù cho cậu bị ép đính hôn với một người đàn ông khác. Lucien và Heathcliff sáu tháng nữa sẽ kết hôn cậu đã lộ diện trước đó rất lâu. Thực ra, chỉ ba tháng trước khi bị đặt vào trong cuộc hôn nhân đó. Heathcliff sẽ nghĩ là anh ta bị cắm sừng, và nhục nhã sẽ gắn liền với tên tuổi của nhà Hawthorn. Sao cậu có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ?
LUCIEN khẽ ĐẬP đầu vào thành xe ngựa trên đường về nhà. Hai ngày trôi qua mà Lucien vẫn xấu hổ về toàn bộ sự việc. Hôm qua cậu đã quay lại Remmington, thật sớm, nói chuyện với Arlington, và được nói là có một bức thư đang đợi cậu. Là từ Robert, và mặc dù Lucien biết rằng mình không nên giữ liên lạc với người đàn ông đó nữa, cậu vẫn ôm bức thư vào lòng và bỏ lại bạn bè ở quầy bar để đến một cái bàn để đọc thư.
Timmy thân yêu,
Tôi hi vọng bức thư này sẽ đến được với em. Bản thân tôi có hai luồng suy nghĩ. Trong khi tâm can tôi bị xé ra thành từng mảnh vì tội lỗi và hối hận đến mức nhức nhối trong lần quan hệ nồng nhiệt đầu tiên của chúng ta, một phần trong tôi lại nảy ra ý tưởng rằng em đang sở hữu một vật kỷ niệm. Một thứ gắn kết chúng ta mãi mãi. Đó thực sự là hạnh phúc phải không em, người đẹp của tôi? Em sẽ thoát khỏi nghĩa vụ mà bố mẹ em trói buộc em, và tôi sẽ thoát khỏi gánh nặng duy trì nòi giống đã kìm kẹp tôi. Tôi sẽ cho em hạnh phúc, Timmy. Tôi thề sẽ làm được điều đó. Mười hai giờ ba mươi tôi sẽ quay lại Remmington. Nếu em không thể đến đó, hãy để lại thư cho bạn em, phục vụ Arlington, như một câu trả lời, và tôi sẽ biết được rằng lời thỉnh cầu của tôi có được chấp nhận hay không. Tôi rất mong nhận được tin của em, Timmy yêu dấu.
Thân gửi,
Robert
Lucien không thể ngăn cản niềm hạnh phúc trào dâng trong cơ thể. Cậu phải thừa nhận rằng dù cho cậu chẳng biết mấy về Robert, thì vẫn biết về anh rõ hơn là biết về vị hôn phu của cậu, người chồng của cậu, Công tước Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước của Southerby, Tử tước của Berkinstock, Nam tước của Hempstead. Lucien thở dài. Người đàn ông đó còn là người thừa kế địa vị Công tước Cumbria nữa. Khi mà, không, nếu mà, cậu kết hôn với Pompinshire, cậu sẽ được đánh giá cao hơn cả bố mẹ mình. Cậu sẽ phải giám sát rất nhiều căn nhà, còn chưa kể tới những tiệc tùng, tiệc đêm, tiệc trưa và cả vũ hội phải cử hành. Căn nhà của Robert cũng khá hoành tráng, ít nhất đó là những gì Lucien thấy trong lúc lên phòng. Tuy nhiên, khi anh chạy ra ngoài gọi xe ngựa để đưa Lucien về nhà, Robert không hề giới thiệu mình thuộc giới quý tộc.
Lucien sẽ ổn thôi nếu kết hôn với một người đàn ông không thuộc giới quý tộc. Thực ra, cậu thích như vậy hơn. Bố mẹ cậu sẽ thất vọng, maldy chắc sẽ giận tái mặt, còn mẹ chắc sẽ khóc nhiều lắm, nhưng Lucien sẽ hạnh phúc, vì đó là quyết định của chính cậu.
Chính những suy nghĩ đó đã khiến cậu nhanh chóng viết thư trả lời để nhờ Arlington chuyển cho Robert.
Robert,
Em không mong trói buộc anh với em vì không cần thiết phải như vậy. Hãy đợi cho đến khi em biết chắc có nên để nghĩa vụ trọn đời này đè nặng lên mình hay không. Ba tuần nữa em sẽ biết, vì đó là thời điểm mọi chuyện diễn ra. Em thường phát sợ khi nghĩ đến những ngày đó, nhưng mẹ em nói rằng Lady của gia đình em thường đau đầu khi có bầu. Nếu lúc đó em đau đầu, thật sự mang kỷ niệm của cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, vậy chúng ta sẽ chạy ngay tới Green để thực hiện giao ước trọng đại nhất trong đời. Nếu anh xem trọng điều này, xin hãy nói cho Arlington biết. Bạn em sẽ đưa em tới bữa tối ở Worcester Inn, nhưng em sẽ dừng lại ở Remmington trước khi về nhà, và nếu anh trả lời, em sẽ nhận được.
Thân gửi,
Timmy
Lucien cảm thấy kỳ quặc khi viết nickname thời thơ ấu trên thư, và cậu còn cảm thấy kỳ quặc hơn khi Robert vẫn tiếp tục gọi cậu bằng cái tên đó trong suốt thời gian quan hệ, nhưng Robert cũng không để ý đến lỗi của cậu khi gọi anh bằng tên thánh mà. Khi cậu ăn tối xong với bạn, cậu đã thuyết phục họ đưa cậu đến Remmington uống thêm chút gì đó, và cậu nhận được thư của Robert. Cậu liền gấp thư thành một hình vuông nhỏ và nhét vào túi áo gile đang mặc.
Timmy xinh đẹp của anh,
Anh không quan tâm em có đang mang món quà kỷ niệm của chúng ta hay không. Anh cảm thấy Chúa đã đưa em tới Remmington vì người biết rằng anh sẽ ở đó để chúng ta tìm thấy nhau. Em là mọi thứ với anh. Anh sẽ đợi ba tuần nữa để em tìm ra liệu mình có thực sự muốn ở cái vị trí mà chúng ta hy vọng là có thể hay không, nhưng ngay cả khi em không có, anh vẫn muốn em đến với anh và chúng ta có thể chạy trốn, rũ bỏ xiềng xích khỏi sự kỳ vọng của bố mẹ và bỏ trốn đến Gretna.
Anh đợi câu trả lời của em và sẽ đợi đến khi Remmington đóng cửa, cho đến khoảnh khắc gặp được em một lần nữa.
Thân yêu,
Robert
Xe ngựa dừng bên ngoài cổng Điền trang Yorkshire, gác cổng ngó vào trong, thấy gương mặt Lucien, liền mời cậu vào. Lucien hít thở thật sâu khi xe ngựa tiếp tục di chuyển, cố gắng giữ trái tim đang loạn nhịp của mình bình tĩnh, đảm bảo rằng khi mẹ cậu nhìn vào mặt cậu là sẽ biết ngay rằng cậu đã trao đi trinh tiết cho một người lạ mặt và thậm chí còn đang tính đến chuyện bỏ trốn cùng anh ta. Lucien vẫn luôn tự hào là một lady, và vì vậy nên cậu cảm thấy rất tội lỗi khi mong muốn phá vỡ việc kết hôn của mình với công tước, nhưng rồi cậu nhận ra rằng cậu không phải người duy nhất như vậy. Đó là điều mà bố mẹ cậu yêu cầu, và vậy nên tội lỗi là ở họ.
Khi xe ngựa dừng lại, Lucien lắc đầu. Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, và sẽ không đổ lỗi cho bố mẹ mình. Lỗi là ở chính cậu. Cậu sẽ phải chịu gánh nặng của sự hổ thẹn, của việc mất đi danh dự, nếu cậu thật sự mang thai đứa con của người đàn ông khác. Cậu sẽ là người duy nhất nói với không chỉ bố mẹ mình, mà cả vị hôn phu của mình, rồi sau đó sẽ là Robert, và nếu anh thực sự còn cần cậu, cậu sẽ chạy đến với anh và họ sẽ trốn đi.
Xe ngựa bật mở, và Lucien thoát khỏi những suy nghĩ của mình. Cậu ngồi dậy và bỏ tay ra khỏi túi trước, dừng trên bụng. Cậu buông tay ra khi thấy Justus, một trong những phù rể, nhìn cậu ta với vẻ quan tâm mãnh liệt.
“Lady của tôi? Cậu ổn chứ?” Justus hỏi.
Lucien nuốt nước bọt và gật đầu. “Ừ.” Cậu nói dối. Tôi chỉ hơi lo lắng lặt vặt về chuyện ký kết hợp đồng hôn nhân và bố mẹ tôi sẽ bàn giao của hồi môn của tôi cho một người đàn ông tôi chưa từng gặp trong khi có một người đàn ông khác mà tôi thích hơn thôi. Rồi còn cả ý nghĩ là có khi giờ mình sắp chạy tới Gretna Green để bỏ trốn nữa, việc này sẽ gây ra scandal đấy. Cậu đưa tay lên để người đàn ông đỡ cậu xuống khỏi xe ngựa. Lucien bước ra khỏi xe và xoay mặt ngắm nhìn từ cửa trước của căn nhà từ thuở ấu thơ, hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Cậu đi hai bước đến cửa chính khi nó bật mở và bố mẹ cậu bước ra. Bố cậu đã yêu cầu nghiêm ngặt về đồ cậu phải mặc đến buổi gặp mặt, và giờ cậu biết vì sao phải vậy rồi.
Lucien mặc một chiếc gi-lê màu xám nhạt với quần ống chẽn đen, áo phông xanh và cà vạt trắng. Áo khoác của cậu màu đen, và đôi bốt của cậu cũng vậy, cậu có một túi bột nhỏ treo ở cổ tay. Tóc cậu được tạo kiểu tinh vi với những lọn quanh đầu và cuốn lại thành hàng. Cậu ko đội mũ, theo như yêu cầu của maldy, và cậu cảm thấy không có nó còn lộ liễu hơn là bình thường.
Maldy của cậu mặc một chiếc áo choàng xám nhạt với bộ dạng không khoan nhượng phối với áo choàng lông màu xanh bụi, và Lucien để ý thấy thậm chí bà còn đi giày cao gót, dù cho bà ghét chúng. Mái tóc nâu của bà được búi thành búi, như mọi khi, nhưng bà chỉ trang điểm thật nhẹ. Lucien chút nữa thì té ngã khi thấy maldy của mình thoa phấn ngọc trai màu trắng lên mặt. Đó là thứ cậu thường thấy trên mặt mẹ, chứ không phải trên mặt maldy. Cậu bước về phía maldy và nghiêng người hôn lên má bà. Maldy của cậu cũng cao hơn cậu đáng kể, mà các anh chị em của cậu cũng thừa hưởng điều đó.
Lucien quay sang mẹ mình và mỉm cười một cách ấm áp khi cậu nhìn thấy ánh sáng trong mắt mẹ. Rosemary mặc một chiếc váy màu xanh thanh thiên nhạt, phối với cổ lông xám khói trên vai. Mái tóc đen nhánh của bà được bố trí một cách đầy nghệ thuật trên đỉnh đầu, với những lọn tóc rủ xuống ở thái dương. Trông bà rất xinh đẹp, cậu bước lại gần ôm bà thật chặt như đã nói. Bà cũng đi giày cao gót, và với cùng một độ cao như maldy.
Lucien bước lùi lại và nuốt xuống nỗi lo lắng đột nhiên ùa tới, vuốt thẳng lại cổ áo gi-lê lần nữa.
“Chúng ta sẽ ghé đến một căn phòng màu xanh,” Annabelle nói với nụ cười sáng lạn, biểu cảm khiến cho Lucien lại vấp khi bước lên. “Các vị khách của chúng ta đã đến cả rồi. Công tước và Công tước phu nhân xứ Cumbria cùng con trai họ, Công tước xứ Pompinshire.”
Lucien lặng lẽ gật đầu và bước lùi lại để mẹ cậu có thể khoác tay bố cậu. Lucien bước qua để khoác lên tay kia. Họ bước tới cầu thang, qua lối vào, và đi tới căn phòng màu xanh. Một trong số những người hầu—Lucien liếc nhìn bên cạnh—Victoria, mở cửa để họ đi qua. Lucien quay lại nhìn cô đầy kinh ngạc khi cậu vừa nghe thấy tiếng cô nói thầm như thể, “Anh ta cực kỳ đẹp trai đấy, cái tên Công tước đó. Nếu anh ta sẵn lòng, tôi sẵn sàng ngả mình vào lòng anh ta.”
Lucien giật mình. Anh không tin nổi là Victoria lại nói như vậy. Khi cô cúi đầu, Lucien cố gắng mỉm cười trấn an cô, dù là mặt cậu đang nóng bừng vì nhận xét của cô về chàng rể tương lai của cậu, trước khi lại bước tiếp và tránh ánh mắt nghiêm khắc của maldy.
“A, cháu đã đến rồi, Lady Lucien!” Giọng của Công tước xứ Cumbria vang lên phía bên kia căn phòng. “Chúng ta đang tự hỏi vì sao cháu đến muộn vậy. Sao hả, Pompinshire thậm chí còn vui vì có lẽ cháu đã gặp ai đó và chuồn tới Gretna Green đi trốn rồi chứ.” Công tước bật cười vì trò đùa của mình.
Lucien mỉm cười dứt khoát trước khi nhìn lên người đàn ông rất cao, bờ vai rộng với mái tóc đen trước cánh cửa sổ TFrench, anh quay lưng về phía căn phòng. Trông anh rất căng thẳng, ít nhất là từ phía sau, và đột nhiên Lucien bắt được hình ảnh của Robert. Cậu lắc đầu để gạt bỏ ký ức về mối tình bí mật của mình và tập trung vào thực tại, và sự thực rằng cậu sắp phải gặp vị hôn phu của mình lần đầu tiên.
“Thưa ngài, chúng tôi đảm bảo là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Lucien của chúng tôi là một cậu trai trẻ rất đáng mến. Thằng bé sẽ không bao giờ làm gì để cho gia đình phải xấu hổ hay bôi nhọ danh tiếng của gia đình đâu. Chỉ là thằng bé lo lắng vì phải gặp vị hôn phu thôi. Tôi đảm bảo với ngài, gia đình tôi cực kỳ vui mừng, không chỉ vì hôn lễ sắp tới, mà còn vì sự sát nhập của hai gia đình,” Annabelle nói, có vẻ rất vui, và Lucien quay sang liếc nhìn ông. Cậu muốn hỏi xem ông là ai, và từ khi nào mà cái người đàn ông vui vẻ này thế chỗ người bố nghiêm khắc, khó tính của mình. Lucien kìm nén lại, nhưng quẳng qua một cái nhìn băn khoăn sau cùng trước khi quay lại nhìn bóng lưng vị hôn phu một lần nữa.
“Pompinshire, đừng đứng đó mãi. Quay lại chào Công tước phu nhân tương lai của con đi chứ,” Công tước xứ Cumbria ra lệnh. “Lady Hawthorn, Lucien, chúng tôi xin giới thiệu, đây là con trai chúng tôi, Heathcliff Robert Eddington III.”
Hơi thở của Lucien nghẹn lại, cậu mở to mắt đầy ngạc nhiên. Ông ấy nói là Robert phải không? Có phải là Robert của cậu không? Không, Robert là một cái tên rất thông dụng, giống như John và Edward. Không thể là Robert của cậu. Nhưng khi Heathcliff quay lại, hi vọng và sợ hãi tột đỉnh đồng thời ập tới Lucien, vì Heathcliff thực sự là Robert, thật tuyệt, nhưng vị hôn phu của cậu giờ đã biết là cậu không còn ngây thơ và không còn muốn cưới cậu nữa.
“Robert,” Lucien thở ra, và nhìn đôi mắt trừng lớn khi nhìn thấy mình của Robert—không, là Heathcliff.
“Pompinshire, để ta giới thiệu cho con, Lady Lucien Timothy Hawthorn, vị hôn thê của con,” Công tước giới thiệu. Lucien muốn nói gì đó. Nói gì cũng được. Nhưng cậu chỉ có thể đứng đó và nhìn Robert—Không, Heathcliff. Heathcliff. Heathcliff—đi về phía cậu. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt Lucien. Anh cầm tay Lucien, cúi người, và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên những ngón tay của cậu.
“Lady Lucien, có thể nói được gặp em và biết rằng sáu tháng nữa, chúng ta sẽ bắt đầu chung sống là niềm vinh dự và hạnh phúc tuyệt vời nhất của tôi,” Heathcliff nói với một đôi mắt xám nhạt đang bừng lên vì ngạc nhiên, với sự vui thích và một nụ cười.
“Tôi-Tôi—” Lucien lắp bắp trước khi bóng tối phủ lên cậu, và cậu sà ngay vào vòng tay của Heathcliff.
Hết chương 5