Chương 2

Do quá bất ngờ, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, rõ ràng cần phải đẩy anh rể ra, nhưng do toàn thân bủn rủn, đứng không vững, tôi lại nắm chặt lấy áo của anh, cả người áp sát vào anh, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ tôi cố tình muốn ôm anh.

Lưỡi của anh rể đùa nghịch trong miệng tôi, tôi hơi ngộp thở nên cố há to miệng ra, lại càng tiện cho anh hành sự, anh vừa hôn tôi vừa cắn nhẹ lên môi lên lưỡi tôi, trong cảm giác tê dại còn có một kɧoáı ©ảʍ khó tả khiến tim tôi đập nhanh hơn, tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi.

Anh rể càng hôn tôi sâu hơn, đưa tay lần vào trong áσ ɭóŧ của tôi, chạm nhẹ vào nhũ hoa, cả người tôi chợt run lên, vừa sợ vừa khó chịu, muốn mắng anh, nhưng miệng đã bị bịt kín không thốt nên lời.

Phòng ngủ đột nhiên có tiếng động

Tôi giật bắn mình, lập tức đẩy mạnh anh rể ra rồi giận dữ nói: “Anh rể, anh làm gì thế? Anh xem em là loại người gì?”

Lẽ nào trong mắt của anh rể, tôi lại là loại phụ nữ không biết tự trọng, có thể tùy tiện nɠɵạı ŧìиɧ với anh rể của mình như thế sao?

Anh rể lùi lại mấy bước mới đứng vững, sắc mặt khó chịu, hơi thở gấp gáp, bàn tay nắm chặt lại.

Tôi có hơi sợ, lẽ nào anh ấy định đánh tôi?

Cũng may, phòng ngủ chợt không còn tiếng động nữa, nếu để chị tôi nhìn thấy tình cảnh vừa rồi thì làm sao giải thích đây?

“Xin lỗi.” Anh rể nói với tôi bằng giọng lạnh như băng: “Tử Mạt, do mấy vụ kiện đang làm nên tâm trạng của anh có hơi bất thường, sau này anh sẽ chú ý.”

“Vâng, không sao.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám lớn tiếng nữa, “Em biết áp lực công việc của anh rất lớn, còn phải lo lắng cho chị nữa, nhưng anh cứ yên tâm làm việc đi, em sẽ chăm sóc tốt cho chị mà.”

Ánh mắt anh rể càng lạnh lùng hơn, giọng nói hoàn toàn chuyển sang công việc: “Tình hình của Ngọc Minh sao rồi? Chứng mất ngủ có đỡ hơn không?”

Không hiểu sao trong lòng tôi lại có chút hụt hẫng, không dám nghĩ nhiều, tôi liền lắc đầu: “Vẫn không đỡ, chị bị mất ngủ ngày càng nghiêm trọng, em nghi ngờ chị có dấu hiệu trầm cảm, anh rể, có cần đưa chị ấy đi khám thần kinh không?”

Anh rể nhíu mày: “Trầm cảm? Sao có thể chứ? Ngọc Minh không phải chỉ bị thiếu máu thôi sao? Sao lại…”

“Em cũng chỉ là nghi ngờ thôi, có thể do em đã nghĩ quá nhiều.” Tôi vội nói, “Kết quả là gì phải đợi kiểm tra xong mới biết.”

Là một bác sĩ, tôi hiểu rất rõ chứng trầm cảm là như thế nào, nhưng có nhiều người lại xem bệnh này như một chứng bệnh thần kinh, không muốn chấp nhận.

Anh rể im lặng một lát rồi gật đầu: “Được, để anh sắp xếp đưa Ngọc Minh đi kiểm tra.”

“Vâng.”

Tuy tôi đã nghỉ việc ở bệnh viện nhưng dù gì cũng đã từng làm một khoảng thời gian, loại bệnh nhân gì tôi cũng đã từng gặp, huống hồ gì là người chăm sóc cho chị, tôi đương nhiên càng phải có trách nhiệm.

“Em đi tắm đi, anh vào thăm Ngọc Minh.” Anh rể có vẻ cũng cảm thấy ngại, không nói gì nữa mà lạnh lùng đi sang phòng ngủ.

Tôi vào phòng tắm khóa cửa lại, lúc này nước mắt mới tuôn ra.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Đã không tôn trọng tôi mà lại còn tức giận như thế, anh rể rốt cuộc có ý gì?

Lẽ nào bình thường tôi đã bất cẩn ở đâu đó, khiến anh rể cho rằng tôi là loại phụ nữ dễ dãi sao?

Xem ra tôi không thể tiếp tục ở lại đây rồi, dù có chăm sóc chị thì cũng chỉ có thể đến vào ban ngày, ban đêm là về, không được tiếp xúc riêng với anh rể nữa.

Tôi rất sợ, không biết phải làm thế nào, bởi vì bây giờ nhớ lại, lúc nãy khi anh rể hôn tôi, tôi lại hoàn toàn không hề thấy phản cảm mà ngược lại còn thấy giống như lần đầu tiên được hôn người đàn ông mà mình thích, đến lúc này tim vẫn đập rất dữ dội!

Không được, anh ấy là anh rể tôi, là người mà chị tôi yêu nhất, tôi không thể…

Sáng hôm sau thức dậy, tôi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống làm cơm sáng.

Chị tôi ngoài chứng thiếu máu ra còn bị suy yếu chức năng dạ dày, hầu như không có món nào ăn thấy vừa miệng, thế nên chị ăn rất ít, cơ thể càng thiếu dinh dưỡng, ngày nào tôi cũng phải vắt óc suy nghĩ đổi món cho chị, suốt nửa năm nay, tôi đã dốc hết tâm trí ra rồi.

Sau khi nấu một nồi cháo, tôi lấy số bột đã chuẩn bị tối qua ra để chuẩn bị làm bánh rán.

Khi tôi đang nhồi bột thì chợt có người bước vào, tôi tưởng là chị gái nên không quay đầu lại mà nói: “Dậy rồi à? Tối qua ngủ có ngon không? Chị cứ chờ một chút, em làm sắp xong rồi.”

Chợt có hai cánh tay vòng qua eo tôi.