Hạ Thanh Thuần bởi vì công việc hàng năm thường xuyên bôn ba bên ngoài, không có chỗ ở ổn định, nhưng mà ở thành phố Tây Linh cô thủy chung có một phòng ở tạm thời. Nhớ lại lúc trẻ cô cùng các bạn học tại trường Harvard, Thương Ngao Liệt một mình học y ở Harvard, cũng xem như là một nửa học trưởng của cô.
Chàng thanh niên cao lớn kiệm lời, mấy lần thử dò xét, cô càng chìm đắm trong sự lạnh nhạt của anh, biết đối phương chỉ một lòng nghiên cứu y học, Hạ Thanh Thuần chỉ đành phải tạm thời thay đổi sách lược.
Một bước đi trên bàn cờ đen trắng quan hệ giữa con người cô đặt xuống, liền khiến cho tất cả mọi người phải trả một cái giá lớn đau đớn thê thảm. Một đoàn thể tốt đẹp liền chia năm sẻ bảy, lại chỉ đổi lại một vị trí “bạn bè” miễn cưỡng bên cạnh anh.
Cô không cam lòng, càng không cam lòng càng không thể phớt lờ. Nếu không cũng sẽ bị Thương Ngao Liệt vô tình đưa vào danh sách cự tuyệt qua lại, nhưng mà ngày này vẫn tới.
Nước biển được truyền thông qua dây nhựa trong suốt, Hạ Thanh Thuần tỉnh lại, tay trái đang được ghim kim truyền nước, trước mắt là một mảnh cảnh tượng mơ hồ.
Thương Ngao Liệt ngồi ở một chỗ xa trên ghế sô pha nhỏ, cúi đầu lật xem một quyển sách cũ. Hạ Thanh Thuần đột nhiên cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, chính là cách một cửa sổ thủy tinh sát đất, anh ngồi cạnh vị trí cửa sổ, ánh sáng hoàn hảo, tia sáng mặt trời ấm áp rơi trên mái tóc đen của anh, trong quán là hương cà phê thoang thoảng thơm ngát, càng tăng thêm vị mực nùng, lại như cũ không át được vị trà nhàn nhạt bẩm sinh trên người anh.
Anh hơi nghiêng mặt qua, một cái nhướng mắt hững hờ, khiến cho cô từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Giờ phút này, tại nhà cô, hai đầu lông mày Thương Ngao Liệt che kín tối tăm. Anh hiển nhiên là không yên lòng, thỉnh thoảng ánh mắt lại giơ điện thoại lên xem, khóe môi nhếch lên.
Cố Bách Dã thấy Hạ Thanh Thuần đã tỉnh, vội nói: “Biết rõ cậu sẽ không ngây ngốc trong bệnh viện được, chúng tôi liền đưa cô xuất viện, cũng cho cậu dùng thuốc rồi, hiện tại cảm giác như thế nào?”
Thương Ngao Liệt không khỏi liếc mắt nhìn Cố Bách Dã một cái, cái người này nói chuyện kiểu gì đây? Không mở bình thì đúng thật không biết trong bình chứa gì.
Hạ Thanh Thuần từ trên giường ngồi dậy nửa ngườim vẫn còn có chút suy yếu mở miệng: “Phiền toái hai người chăm sóc, trong khoảng thời gian này có thể tôi quá mệt mỏi, mới bị bệnh....."
Cố Bách Dã bắt chéo hai chân, “Hay là cậu xin nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi, phụ nữ mà lại liều mạng vì sự nghiệp như vậy làm gì cơ chứ?”
Hạ Thanh Thuần cười đến thần sắc hoảng hốt: “Không liều mạng vì sự nghiệp thì còn có thể làm gì?”
Thương Ngao Liệt giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã không còn sớm. Anh liền đứng lên nói: “Hạ Nhã đang ở nhà chờ tôi, tôi đi trước.”
"Cậu cả buổi tối gọi cho cô ta bao nhiêu cuộc điện thoại rồi? Điện thoại đều không có người nhận, điện thoại di động cũng không có người nghe, còn nói cô ấy chờ......"
"Cho nên hiện tại tôi càng muốn đi tìm em ấy.” Thương Ngao Liệt lạnh giọng cắt đứt chất vấn của Cố Bách Dã, “Còn có, đừng có vì tâm tình chính mình không tốt liền trách người khác.”
Sắc mặt Cố Bách Dã cũng thay đổi, Thương Ngao Liệt là khinh thường cãi nhau cùng hắn.
Hạ Thanh Thuần nhìn nhìn hai người bọn họ, giống như là dùng hết sức lực toàn thân, mới miễn cưỡng hỏi: “Cậu thật không thể….. ở lại cùng mình một chút sao?”
Cố Bách Dã cũng nhíu mày, lặp tức bị tầm mắt Thương Ngao Liệt bên cạnh uy hϊếp, hắn rơi vào đường cùng, thức thời rút điếu thuốc ngậm trong miệng, thối lui ra khỏi phòng.
Thương Ngao Liệt ngồi xuống, mặt không đổi sắc nghiêng đầu nhìn Hạ Thanh Thuần, “Có mấy lời, tôi cảm thấy cần phải nói với cô.” Trong miệng anh phát ra từng câu trầm thấp: “Trong mắt của tôi, chúng ta luôn luôn là bạn bè. Chỉ là trước mắt mà nói, tôi lo lắng Hạ Nhã không hiểu được mối quan hệ của chúng ta.”
Hạ Thanh Thuần ngẩng ra, bàn tay giấu trong chăn nắm chặt, các móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
"Về sau nếu như cần thiết phải gặp nhau, tôi cũng sẽ mang theo em ấy.”
Thương Ngao Liệt nói xong, Hạ Thanh Thuần không khỏi uể oải, tiện đà hỏi anh: “Nếu có một ngày, cho dù cô ấy yêu cầu chúng ta đoạn tuyệt qua lại, cậu cũng sẽ đồng ý phải không?”
Thương Ngao Liệt trầm tư thật lâu, nghiêm túc thông báo với cô: “Không phải là không có khả năng.”
Hạ Thanh Thuần không nói thêm gì nữa, cả căn phòng trống không lạnh lùng yên tĩnh. Thương Ngao Liệt lần nữa đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, tự chăm sóc tốt bản thân, cậu ấy cũng hi vọng cậu được tốt.”
Nghe anh nhắc tới “người nọ”, dưới đáy lòng Hạ Thanh Thuần cười lạnh mấy tiếng, trên mặt lại là trước sau như một “Tại sao? Tại sao cậu có thể vì Hạ Nhã làm đến bước này?”
"Chính là vì cô ấy, tôi không thể giống như ba tôi, cả đời sống trong hối hận tra tấn chính mình.”
Thương Ngao Liệt có một câu còn giữ lại cũng không nói ra, anh cũng là vì muốn tốt cho Hạ Thanh Thuần.
Thương Ngao Liệt cho là từ trước tới giờ bản thân đối với Hạ Thanh Thuần chỉ là trách nhiệm cùng đạo nghĩa. Anh cũng không phải là thuốc có thể trị hết cho cô, cũng không thể làm người chồng để cô dựa vào. Sau khi phát hiện cô có suy nghĩ quá phận với mình, anh cũng đã dùng hết sức muốn tìm lại điểm thăng bằng giữa “bạn bè” và “ỷ lại.”
Nhất định phải trừ bỏ hy vọng không thực tế của cô đối với anh.
Sau khi Thương Ngao Liệt ra khỏi cửa, bời vì điện thoại trong nhà không có người nhận, anh đã nghĩ đến những nơi Hạ Nhã có thể tới. Đầu tiên là gọi điện thoại cho “nhà mẹ đẻ” của cô, cũng không có gì quá ngoài ý muốn, người nghe máy chính là Quan San San đang dưỡng thai ở nhà Hạ gia.
Sau khi biết được cô đã sớm ra về, Thương Ngao Liệt vội vàng chạy xe về nhà. Bây giờ đã là hơn 3 giờ sáng, trong nhà vẫn khắp nơi vẫn lạnh lẽo trống rỗng.
Anh tự hỏi trong lòng không biết lúc này cô còn có thể đi đâu, điện thoại lại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy. Kể từ đó, điện thoại trong nhà căn bản gọi không thông. Thương Ngao Liệt nhớ lại những chỗ ngày thường cô hay nhắc tới với anh, quán bar cũng được, nhà hàng cũng được, anh tìm mấy lần ở gần đó, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hạ Nhã.
Thương Ngao Liệt không khỏi nghĩ đến, từ đêm qua bắt đầu tính đến bây giờ, nếu như quá 12 tiếng đồng hồ còn chưa có tin tức của cô, anh sẽ đi báo cảnh sát. Thời điểm sắc trời lờ mờ sáng, Thương Ngao Liệt mới về nhà, trong dự liệu vẫn là không một bóng người. Anh để lại giấy nhắn cũng không biết có cô nhìn thấy hay không. Anh lại muốn gọi điện thoại chào hỏi cùng người bạn làm trong đội cảnh sát hình sự, vạn nhất Hạ Nhã thật sự xảy ra chuyện gì anh nên làm gì bây giờ?
Thương Ngao Liệt cảm nhận được sự ảo não chưa bao giờ có. Trên đời này anh chỉ còn lại một người thân duy nhất là anh.
Cũng may, lúc này Quan San San gọi điện thoại cho anh, nói là Hạ Nhã đã trở về Hạ gia. Biết được cô không có xảy ra chuyện gì, anh cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Thương Ngao Liệt nói: “Em ấy sao rồi? Hiện tại tôi lái xe tới đón em ấy.”
Quan San San ấp úng nói: "Cô gái nhỏ này hình như rất là mệt mỏi, nói là đợi cậu ấy tỉnh lại sẽ tìm thầy. Hiện tại Tiểu Nhã đã ngủ rồi, còn ngủ rất sâu.”
Nghe đối phương vừa nói như thế, Thương Ngao Liệt chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý nghĩ muốn đi tìm cô. Đảo mắt, anh nhớ lại buổi sáng 8 giờ còn có lớp ở trường, đỉnh đầu còn có một đống tài liệu trong hội nghị còn chưa sửa sang lại, nhiệm vụ anh sắp xếp trong phòng thí nghiệm vẫn chưa xong… Càng bận rộn càng ngủ không được.
Giáo sư Thương mở máy vi tính ra muốn xử lý công việc, ai ngờ trong quá trình mở máy, anh chăm chú suy đoán. Đêm nay vội vàng xử lý chuyện của Hạ Thanh Thuần, chắc là hành động này chạm đến lông ngược của cô vợ nhỏ.
Thương Ngao Liệt đương nhiên hiểu được, anh bất quá là đang bị lương tâm cùng đạo nghĩa gây khó dễ. Nhưng hôm nay lại nhiều thêm một Hạ Nhã vô tội, loại hành động này của anh chỉ làm tăng thêm gánh nặng không quan trọng cho cô, cho nên, từ nay về sau phải sửa lại.
Ngoài cửa sổ thế giới chậm rãi từ trầm tĩnh biến thành ồn ào náo nhiệt, Thương Ngao Liệt bận rộn một lúc. Trước tiên thay đổi tây trang đến trường. Kết quả, đi đến trường lại phát hiện Hạ Nhã không đi học, cả buổi sáng trạng thái anh đều phi thường kém, nhiều lần giảng bài sai, liên tục nói xin lỗi.
…………
Hạ Nhã tối qua bị đông cứng, sau khi tỉnh lại liền từ cửa nhà rời đi. Lúc ấy trên đường không có người nào, cô một người lang thang từ chỗ lân cận Đại Học Y Khoa thành phố Tây Linh trở về nhà Hạ gia. Quan San San đang ngủ trên lầu, cô nằm lẳng lặng phát ngốc trên ghế sô pha, cảm giác suy nghĩ bản thân đặc biệt rõ ràng.
Trời vừa sáng, Hạ Nhã liền trực tiếp đi tìm Lãnh Dương muốn địa chỉ của luật sư Tiêu. Người đàn ông kia cảm thấy việc này không thích hợp, vô cùng lo lắng tìm tới cô.
Sau đó, hai người từ chỗ luật sư Tiêu đi ra, Lãnh Dương nhìn chằm chằm văn kiện trong tay Hạ Nhã, nói: “Lời này nói ra quả thật có chút giả mù sa mưa, nhưng cũng không phải bởi vì không có cách khuyên giải. anh cảm thấy nếu như giáo sư Thương không có phải phải sai lầm nghiêm trọng gì, vẫn còn có thể vãn hồi.”
Hắn thấy Hạ Nhã giả vờ không nghe thấy, kiên trì nói tiếp: “Chủ yếu là….. Đêm đó ở nhà hai người, nhìn hai người ở chung, thật tình làm hco người ta cảm thấy thoải mái. Tiểu Nhã, đây cũng là nguyên nhân hôm nay anh buông xuống lòng riêng mà nói với em.”
Lúc này Hạ Nhã mới có chút phản ứng, biểu lộ không nhiều, ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn.
Lãnh Dương thừa dịp nói: “Hai người có thể bản thân không có cảm giác gì, đã thành thói quen. Nhưng mà đứng từ góc độ người ngoài nhìn vào mà nói, hai người chính là một cặp vợ chồng son hợp cách.”
Hạ Nhã cười lạnh một tiếng, “Việc hôn nhân, chẳng phải người ta thường nói “Như người uống nước, ấm lạnh tự biết” hay sao? Anh cho rằng cái người ngoài nhìn thấy chính là sự thật?”
Lãnh Dương thở dài, bởi vì Hạ Nhã mà vô cùng kích động, “Tiểu Nhã, hôn nhân vốn không đơn giản giống như em nghĩ, cũng không phải một mình bản thân em nói là được. Ý của anh là em cũng đừng vội vàng…. Ký tên trước.”
Hạ Nhã không muốn nói nhiều cùng hắn, trả lời lại một câu: “Vấn đề của bọn em hiện tại chính là: Em ích kỷ, trong mắt em không chứa nổi một hạt cát.”
Lãnh Dương không còn lời nào để nói nữa, ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, cười nói: “Aiz, phụ nữ~, đều là cả ngày không việc gì lại tìm việc, thời gian rãnh bày đặt suy nghĩ vớ vẩn lung tung.”
Hạ Nhã không khỏi cao thấp đánh giá hắn, cười nhạt: “Đàn ông các anh mới là kỳ quái!"
Lãnh Dương trúng tên, chỉ có thể ngoan ngoãn làm động tác khéo khóa kéo mồm căm miệng.
Xe lái vào chung cư, dừng ở dưới lầu, làm cho Hạ Nhã ngoài ý muốn chính là Thương Ngao Liệt đang đứng ở cổng chờ cô. Hai tay anh cắm trong túi quần, nhíu mày, toàn thân đều tản ra tâm tình không tốt.
Thương Ngao Liệt vốn là nhìn thấy Lãnh Dương muốn nói gì đó, kết qua đối phương lại nhìn anh lắc đầu, sau đó liền lập tức quay đầu xe. Anh liền đối mặt cùng Hạ Nhã, cô chỉ là lạnh lùng dời tầm mắt.
Anh không khỏi gọi cô lại, "Nhã Nhã....."
Đối phương lại ra vẻ không nghe, trực tiếp đi vào thang máy. Thương Ngao Liệt từ phía sau nắm lấy cánh tay của cô, “Tối qua tại sao không mở máy?”
Cô nhẹ nhàng nói: “Bị cướp.”
Thương Ngao Liệt là người rất ít khi tâm tình bị dao động, lúc này lại có chút tức giận cùng kích động. “Chuyện như thế nào? Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao em không tìm anh?”
Hạ Nhã hất cằm nhìn anh, “Tôi vốn là muốn tìm anh, nhưng mà anh thì sao? Không phải đang bận chuyện bên Hạ tiểu thư kia hay sao?”
Thương Ngao Liệt nghe ra hiện tại cô còn đang trách anh xử lý chuyện này không thỏa đáng, đành phải cúi đầu thừa nhận sai lầm. “Đúng vậy, anh không nên vừa xuống máy bay liền vội chuyện của Thanh Thuần. Nhưng anh cũng không biết em gặp cướp, nếu biết, anh sẽ không đi. Còn nữa, anh cũng sẽ trước nhanh chóng trở về. Nhã Nhã, em nên tìm anh.”
"Thương Ngao Liệt, lúc tôi ngồi trước cửa nhà chờ anh về, anh đang ở đâu? Tôi chính là cảm thấy anh căn bản không quan tâm tôi, anh cũng không quan tâm tôi! Lúc trước, chúng ta không có tình cảm làm trụ cột liền kết hôn, nhưng về sau đã nói tốt lắm, muốn sống cùng nhau, cùng nghĩ cách cố gắng. Tôi cảm thấy bản thân đã cố hết sức làm tốt phần của mình rồi. Nhưng anh thì sao? Mỗi lần tôi có yêu cầu gì đối với anh, anh cũng chỉ qua loa cho xong, không hề chính diện giải quyết vấn đề.”
Thương Ngao Liệt nghe cô bắt đầu nói hết các chuyện từ trước đến giờ, không khỏi sửa sang lại lượng thông tin vừa nhận được. Anh lắc đầu, nói: “Anh chính là đang hỏi, lúc em bị người ta cướp, vì sao còn không tìm anh? Em liền…. một mình ngồi đợi trước cửa?”
Hạ Nhã chưa kịp nghe ra đầu mối trong lời nói của anh. Cô cắn môi, biết rõ loại hành vi này thực tế là có chút ý tứ trừng phạt mình cũng trừng phạt anh, chỉ có điều ngoài miệng như cũ không thể nói như vậy. “Tôi cũng biết anh đang bận ở nhà Hạ tiểu thư, sao còn không biết xấu hổ mà chủ động quấy rầy các người?”
Lúc này Thương Ngao Liệt cầm chìa khóa mở cửa, hai người đi vào phòng khách, anh chuyên chú nhìn bóng lưng của cô.
"Nhã Nhã, tối qua anh tìm em rất lâu.”
Hạ Nhã không nói, trầm mặc nghe anh kể lại đại khái hành trình, trong lòng biết hai người vừa khéo bỏ lỡ nhau.
Thương Ngao Liệt bay chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, vội vàng cùng Cố Bách Dã đưa Hạ Thanh Thuần từ bệnh viện về nhà trị liệu, vừa tìm Hạ Nhã gần như một đêm, sáng đến đến trường lên lớp, lại tốn cả ngày ở phòng thí nghiệm. Anh cũng coi như là ba ngày hai đêm không có chợp mắt rồi, hai đầu lông mày tràn đầy mệt mỏi, ngôn từ có chút bất đắc dĩ than thở, “Nhã Nhã…….”
Hạ Nhã cho rằng người đàn ông này lại muốn nói câu kia, cô lớn tiếng dọa người: “Anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không lại cùng anh cáu kỉnh nữa.”
Thương Ngao Liệt nghe được cười cười. Chuyện cô cùng anh muốn nói căn bản là hai chuyện khác nhau. Anh muốn nói là: Em có từng nhìn thấy chiếc lắc tay thủy tinh màu phấn hồng trân tay Hạ Thanh Thuần chưa? Đó là tín vật đính ước.
Anh moi ruột moi gan, muốn dùng những lời này làm lời mở đầu thổ lộ chuyện cũ.
Hạ Nhã lại nghĩ, đơn giản liền nói hết ra đi. “Em biết anh cùng Hạ tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường. Tôi cũng có thể hiểu được, nhưng kỳ quái tôi chính là cảm thấy bản thân không chịu được…. Thầy Thương, em muốn anh cùng Hạ Thanh Thuần triệt để cắt đứt liên lạc, anh làm được không? Em muốn anh quan tâm em nhiều hơn, nhiều hơn một chút, anh làm được không? Đổi lại là em, em cũng sẽ nghĩ đối phương lại cố tình gây sự.”
Cô đưa tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay ra, xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, nói: “Cuộc hôn nhân này kéo dài xuống cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, sớm chia tay thôi.”
Thương Ngao Liệt tuyệt đối không nghĩ tới cô lại đột nhiên nói ra một câu như vậy. Hạ Nhã cố gắng làm cho bản thân nói ra lời đầy đủ.
“Anh ký tên vào, hai chúng ta sẽ bắt đầu ở riêng, qua 2 năm sẽ chính thức ly hôn, ai cũng không nợ ai.”
Thương Ngao Liệt nhăn mặt, lông mày nhíu chặt, không hỏi cô nguyên nhân cũng không vội vàng nói ra nghi vấn, chỉ là tiếp nhân tờ giấy thỏa thuận ly hôn, sau đó liền trực tiếp xé rách thành hai nửa vứt xuống đất. Động tác mạnh mẽ vang dội làm cho Hạ Nhã sửng sốt cũng không có cúi xuống nhặt lên.
Tiếng vang chói tai đi qua, anh giống như là muốn cho cô nghe thấy cẩn thận, rõ ràng gằng từng chữ hướng về phía cô cảnh cáo nói: “Hạ Nhã, em nghe cho kỹ cho anh. ANH SẼ KHÔNG KÝ TÊN! Từ ngày anh quyết định kết hôn với em đến nay, anh liền CMN không hề muốn ly hôn!"